
nó phải là Thất Sách Dạ minh
châu.”
Đông Phương Vũ lần đầu tiên hỏi, “Rốt cuộc là chuyện
gì xảy ra?’ Năm đó sư phụ hắn vì Thánh linh châu mà bị trọng thương, Tống Cảnh
Nhân lại nói Thánh linh châu không tồn tại.
Tống Cảnh Nhân đứng lên, hai tay chấp ở sau người, đưa
lưng về phía họ.
“Năm đó, ta vừa mới ra giang hồ, gặp Phù Dung bị một
đám đạo tặc chặn đường cướp bóc. Đang muốn ra tay hỗ trợ, đã thấy Phù Dung nháy
mắt một cái, đem bọn họ toàn bộ giết sạch. Lúc đó ta tự xưng mình là danh môn
chính phái, không thể để nàng giết chóc bừa bãi, nên nổi lên tranh chấp. Ta
cùng Phù Dung võ công ngang nhau, khổ chiến được nửa ngày, nàng cuối cùng không
cẩn thận mà rơi xuống núi. Lúc đó ta không đành lòng nhìn nàng chết, nhảy xuống
cứu nàng, Lúc cứu được, nàng đã hôn mê bất tỉnh. Ta chỉ có thể tìm một sơn động
trên vách đá, tạm thời để nàng ở lại. Đêm đó, chúng ta hai người phát hiện
trong sơn động có một loại ánh sáng kì lạ phát ra, tựa hồ có rất nhiều màu sách.
Theo ánh sáng, hai người chúng ta phát hiện ra cái hộp này, trong hộp đích thực
là Thất Sách Dạ minh châu. Bên cạnh cái hộp, còn có một bộ hài cốt, trên một
tảng đá lớn còn khách rất nhiều chữ. Những chữ viết đó được viết đã lâu, không
nhìn rõ được, nhưng căn bản vẫn có thể hiểu được nội dung. Có lẽ là nói, chủ
nhân bạch cốt kia là một châu bảo thương nhân dị quốc, hắn mang theo bảo vật
quốc gia là Thất Sách Dạ minh châu đến nước ta buôn bán. Trên đường đi, hắn gặp
một đám người trong giang hồ. Vị chau bảo thương nhân kia nhanh chóng cùng họ
kết giao, trở thành bằng hữu. Vào một đêm nguyệt hách phong cao (1), bọn họ
cùng qua đêm ở trong rừng, thương nhân kia xuất ra Thất Sách Dạ minh châu chiếu
sáng. Những người trong giang hồ kia chưa từng gặp qua Thất Sách Dạ minh châu,
liền cho rằng viên châu đó là thần vật. Trong đêm đó, đám người đó định giết
chết vị thương nhân kia, cướp đoạt Thất Sách Dạ minh châu. Trong lúc bày mưu
tính kế, sơ ý để thương nhân kia nghe được. Thế là hắn cả đêm chạy trốn. Còn
những người giang hồ đồ là danh môn chính phái, trên giang hồ rất có danh
tiếng, không thể để thương nhân kia đem chuyện xấu của bọn họ truyền ra ngoài
nên đã trắng trợn phao tin trên người vị thương nhân kia có võ lâm chí bảo
Thánh linh châu, dựng chuyện Thánh linh châu có thể cải tử hồi sinh, tăng cường
công lực, quả nhiên đã khiến các đại môn phái tranh giành lẫn nhau. Vị thương
nhân kia có chút võ công, nhưng rốt cuộc cũng bị dồn vào đường cùng. Hắn mang
theo Thất Sách Dạ minh châu tự sát, được đại thụ che chắn, vào trong sơn động.
Đáng tiếc hắn thân mang trọng thương, không lâu sau thì tạ thế. Trước khi chết,
hắn viết lại bí mật của “Thánh linh châu”, không để thế nhân tiếp tục phạm sai
lầm. Sau đó, ta đem Thất Sách Dạ minh châu giao cho Phù Dung làm vật đính ước.
Có một lần chúng ta cùng nhau đi dạo, bị người ta trộm mất. Mười sáu năm trước,
ta bắt gặp nó ở trong tay một vị châu bảo thương nhân, liền mua trở về.” Tống
Cảnh Nhân thở dài một tiếng, trên đời này căn bản không có Thánh linh châu,
toàn bộ đều là tưởng tượng.
(1) Nguyệt hách phong cao: trăng mờ, gió
lớn, hiểu đơn giản là thời điểm tốt để làm chuyện xấu.
Chấn động, chấn động… Bạch Mạn Điệp cùng Đông Phương
Vũ hoàn toàn bị chấn động, võ lâm chí bảo mấy trăm nay nay – Thánh linh châu,
cư nhiên chỉ là âm mưu của một người? Chuyện này… cũng được sao?
“Có thể không?” Bạch Mạn Điệp hỏi Đông Phương Vũ.
“Ta không biết.” Hắn tìm Thánh linh châu nhiều năm như
vậy, đột nhiên lại nói cho hắn biết chỉ là âm mưu của một người, hắn nhất thời
vô phương tiếp nhận.
“Bất luận hai người có tin hay không, trên đời này
thực sự không có Thánh linh châu. Trời cũng sắp tối rồi, hai người có thể tự
mình xem vật trong hộp, lúc đó, sẽ tin tưởng lời ta.” Thất Sách Dạ minh châu
thực sự rất đẹp, ánh sáng rực rỡ lạ kỳ, thảo nào có người hiểu lầm nó là bảo
bối.
“Dù sao trời cũng tối rồi, trong phòng cũng không sáng
lắm, tự mình xem đi.” Tuy rằng không phải tối hẳn, cũng có thể thấy được Dạ
minh châu phát sáng.
Tống Cảnh Nhân không phản đối, Đông Phương Vũ cũng
không ý kiến.
Bạch Mạn Điệp dùng tay lau vết đất trên hộp, cẩn thận
mở ra. Nắp hộp vừa hé ra, nàng lập tức nheo mắt lại, trong hộp tỏa ra một thứ
ánh sáng chói mắt đến nỗi nàng không thể nào mở to mắt được.
Nàng híp mắt, tiếp tục mở hộp, chiếc hộp từ tử mở ra,
hào quang mỗi lúc một sáng, cho đến khi chiếc hộp hoàn toàn được mở, cả phòng
sáng rực như ban ngày. Điều thần kỳ hơn chính là, hào quang đều là ánh sáng rực
rỡ, sáng tựa như đèn nê-ông, có khi còn sáng hơn, đẹp hơn, khiến Bạch Mạn Điệp
có ảo giác như đang ở trên mây.
Trong hộp, một viên Dạ minh châu lớn bằng cái trứng
đang lẳng lặng nằm, xung quanh hạt châu hiện lên quầng sáng nhàn nhạt.
Nàng lấy tay nhẹ nhàng gõ một cái, cười tươi như hoa,
trong lòng tán thán, “Đại ca, đẹp quá a.”
“Ừ, rất đẹp.” Đông Phương Vũ mặt vẫn không đổi sách.
Tống Cảnh Nhân đóng cái hộp lại, “Được rồi, giờ nó là
của cô.” Loại đồ vật này không thể nhìn quá lâu, nếu bị n