
mãnh liệt như phải đem cả cô nuốt vào. Anh hé miệng, bao lấy toàn bộ cái miệng nhỏ nhắn của cô, đẩy hàm răng của cô ra, tiến vào, quấn lấy lưỡi của cô, dùng sức hút,Hựu An cảm thấy đầu lưỡi sắp
không phải là của mình rồi, vừa tê vừa đau, mà người đàn ông này vẫn
chưa hài lòng, mạnh mẽ xâm nhập mỗi một tấc thịt mềm trong miệng cô,
gặm, cắn, liếm, dây dưa, hút.
Hựu An có loại ảo giác mình sắp bị anh hút hết dưỡng khí! Nếu không
sao lại càng ngày càng choáng. Khó khăn lắm Chu Tự Hoành mới đẩy cô ra,
cô thở gấp từng ngụm từng ngụm. Bởi vì thở gấp, bộ ngực của cô kịch liệt phập phồng, trắng nõn nhấp nhô lên xuống...... Chỉ nghe roẹt một tiếng.
Hựu An kinh hoảng cúi đầu, khăn tắm chẳng biết đã sớm đi đâu. Người
đàn ông này đã một tay giật áo ngủ trên người cô ra, quần áo lót bên
trong cũng thành mảnh vụn. Tay của anh thay thế áo ngực bao lấy một bên, kịch liệt vuốt ve, miệng ngậm một bên kia, dùng sức hút, dây dưa. Nốt
chai trên tay anh thật dầy, ma sát da thịt mịn màng khiến cô vừa đau lại vừa nhột.
Hựu An không thể diễn tả đây là loại cảm giác gì, cô chỉ có thể giơ
hai tay kẹp đầu của anh lại, cả người run rẩy. Đầu óc của cô càng choáng váng, cô trốn tránh nhắm mắt lại, vẫn có thể cảm giác được rõ ràng. Môi lưỡi của anh xẹt qua ngực, bụng, rơi vào mảnh đất màu mỡ rậm rạp chưa
từng có ai khai khẩn.
Tựa như mới hôn miệng cô vừa rồi, người đàn ông này hôn cô ở đâu,
cũng bá đạo và mạnh mẽ như cũ. Chân của mình bị anh tách ra nhấc lên,
lưỡi của anh từ dưới lên trên phớt qua thịt non của cô, một lần lại một
lần. Loại cảm giác đó làm Hựu An vừa sợ vừa cuống, tay nhỏ bé của cô
dùng sức đẩy anh, muốn đẩy anh ra.
Tư thế như vậy, thân mật như vậy, vượt ra khỏi phạm vi Hựu An có thể
thừa nhận. Người đàn ông này thật giống như muốn ăn cô, một chút thịt
cùng xương cũng không lưu lại. Nhưng mà cô lại không nhúc nhích được,
tay người đàn ông này giống như kìm sắt, thứ duy nhất cô có thể làm
chính là run rẩy......
Cực hạn trong lòng rất nhanh bị đột phá, lúc cái loại khoái hoạt quỷ
dị đó tràn tới, Hựu An không tự chủ được rên lên...... Sau đó Hựu An
khóc.
Cô cảm thấy, thân thể đều không phải là của mình, mềm không có một
chút hơi sức, cái loại co quắp đó, một chút cô lại cũng không khống chế
được. Hơn nữa phía dưới...... Nước tiểu của cô lại không ống chế
được...... Một khắc vừa rồi kia, cô rõ ràng cảm thấy có cổ chất lỏng từ
phía dưới cô chảy ra ngoài: "Ô ô...... chú Chu, anh khốn kiếp, anh khốn
kiếp, anh buông em ra, anh buông em ra......"
Thật khó khăn mới lấy lại chút hơi sức, Hựu An điên cuồng nện cho Chu Tự Hoành vài cái: "Ô ô......" Câu nói kế tiếp lại bị Chu Tự Hoành ngăn ở trong miệng.
Giống như vì trấn an, Chu Tự Hoành hôn cô thật lâu, hơn nữa rất dịu
dàng. Lúc Hựu An cho là anh sẽ bỏ qua cho cô, đã cảm thấy phía dưới đau
nhức kịch liệt. Cô muốn kêu, cô muốn xin tha, nhưng miệng bị Chu Tự
Hoành liều chết chặn lại, một chữ cũng không kêu được.
Chu Tự Hoành có chút ngoài ý muốn, tiếp theo là mừng như điên. Loại
đau này chứng tỏ sự thuần khiết, mỗi cô gái đều phải trải qua. Anh thật
cao hứng, cô cứ thế hoàn chỉnh thuộc về anh.
Hựu An thở hổn hển, như cá nhảy khỏi mặt nước, khóc mà thở không ra
hơi, hết sức đáng thương, trong miệng còn liên tục lải nhải kêu: "Đau,
đau quá, anh ra ngoài được không, anh đi ra ngoài......"
Động tác dưới thân Chu Tự Hoành rốt cuộc dừng lại, lại cúi đầu hôn
lên ánh mắt của cô, vô cùng rõ ràng nói: "Em là của anh." "A......" Chu
Tự Hoành nhẫn tâm thẳng tiến, xông phá tầng trở ngại cuối cùng, thẳng
tắp đâm vào trong thân thể Hựu An, hoàn toàn hợp hai làm một. Tiếng kêu
của Hựu An cũng bị anh nuốt vào bụng......
Sao lại đau như thế, thân thể của mình bị người đàn ông này xé ra hai nửa, mà anh vẫn ở trong thân thể của cô tàn sát bừa bãi, gân xanh liên
tục nhảy lên, mỗi lần nhảy lên liền rất đau, đau hơn nửa.
Cô cảm thấy, mình khẳng định bị anh phá hủy. Nếu không, tại sao lại
đau như vậy...... Anh đang hôn cô, từng chút từng chút hôn cô, hôn đôi
môi cô, hôn cổ cô, hôn vành tai cô...... Hơi thở của anh nặng nề, phả
lên da cô, ươn ướt lại nóng bỏng......
Dần dần Hựu An cảm thấy, hình như không còn đau nửa. Cô mới vừa nghĩ
như vậy, người đàn ông trên người liền di chuyển, mới đầu rất chậm, càng lúc càng nhanh. Bàn tay to của anh bóp ở ngang hông cô, dùng sức đụng
mạnh, động tác kịch liệt, khiến cho Hựu An mở miệng khóc lên, cũng biến
thành tiếng rên rỉ ái mu
Không biết qua bao lâu, tốc độ Chu Tự Hoành đột nhiên tăng nhanh, âm
thanh của Hựu An khàn đi, cảm thấy trước mắt xuất hiện mấy ngôi sao,
trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh......
Thế nhưng lại hôn mê, tiểu nha đầu vô dụng. Chu Tự Hoành buồn bực
không thôi, chỉ có thể qua loa cho xong chuyện, kéo thảm bên cạnh qua
bao lấy Hựu An ôm vào trong ngực, lên lầu, mở nước, cam chịu mà tắm cho
tiểu nha đầu.
Tắm rửa rồi sấy khô tóc, hành hạ hắn đủ điều như thế, cô dâu nhỏ còn
ngủ khò khò, không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào. Hiển nhiên là bị anh
làm cho mệt muốn chết rồi. Chu Tự Hoành