
ng
rực, mắt đóng chặt lại, âm thanh rầm rì trầm thấp từ trong miệng cô thốt ra, có thể câu chết
Trên người nha đầu này có một loại hỗn hợp giữa tinh khiết và hấp
dẫn, quyến rũ đến nỗi thật có thể lấy cái mạng già của anh. Chu Tự Hoành khe khẽ cắn môi của cô một chút, rầm rì của tiểu nha đầu nhanh chóng
tăng cao.
Ngón tay Chu Tự Hoành tìm được vị trí, đè xuống, thân thể tiểu nha
đầu nhanh chóng run rẩy. Ngón tay Chu Tự Hoành nhanh chóng khuấy động,
cảm giác thời điểm của tiểu nha đầu đã tới, hai ngón tay chợt rút ra,
lưu loát nghiêng người, đi vào thật nhanh. Dù chuẩn bị đầy đủ trước, lúc Chu Tự Hoành chân chính tiến vào, vẫn
có chút đau như cũ. Chỉ là một ít đau đớn này, rất nhanh bị cảm giác
trống rỗng thay thế. Hựu An cảm thấy sâu trong cơ thể cô giống như xuất
hiện một khoảng trống, loại trống rỗng này không ngừng khuếch trương,
biến thành một loại trống rỗng khổng lồ, có nhu cầu cấp bách là phải lấp đầy.
Sau khi Chu Tự Hoành tiến vào, không khỏi thở dài thỏa mãn một tiếng. Người anh em tốt bị cô dâu nhỏ vây thật chặt nhanh chóng tăng vọt mấy
lần. Chu Tự Hoành bắt được một cái chân của Hựu An, nâng lên, gác trên
cánh tay anh, di chuyển thật mạnh. Hựu An theo động tác của anh, thiếu
chút bị anh đẩy lên đến đầu giường, lại bị anh lôi trở lại, cong người
lên, dùng lực rất mạnh mà đâm vào, lúc sâu lúc cạn, lúc nhanh lúc
chậm......
Mồ hôi từ trán của anh túa ra, từ cái cổ màu đồng của anh chảy xuống
cơ ngực, nhỏ lên thân Hựu An, nóng bỏng khiến cô run rẩy...... Thân thể
cô dâu nhỏ thật mềm, Chu Tự Hoành cơ hồ đem cô thu nhỏ đè xuống giường,
còn có thể hôn đến cái miệng nhỏ nhắn của cô. Sảng khoái cực hạn cả trên và dưới này, quả thật có thể sướng chết anh.
Tiểu nha đầu ở dưới anh tinh tế thở hổn hển, mảnh mai giống như anh
tùy tiện bóp một cái là có thể bóp vỡ, theo động tác của anh, hai con
thỏ nhỏ tuyết trắng trước ngực nhúc nhích trên dưới, mọc ra một ** trắng như tuyết...... Chu Tự Hoành hận không được hòa tan trong cơ thể cô,
đột nhiên kéo cái mông nhỏ của cô, đem chân cô mở rộng thêm, cơ hồ thành góc tù, rút trọng kiếm ra, hung hăng trút vào, một cái lại một cái, mỗi lần giống như có thể sâu tận gốc......
Hựu An hốt hoảng kêu lên, loại độ sâu đó, cô thậm chí có thể cảm
thấy. Người đàn ông này sắp đem cô xuyên thấu, nhiều lần đẩy đến nhụy
hoa của cô. Cái loại cảm giác tê liệt đó, làm cô mở mắt, dùng một loại
ánh mắt sợ rồi lại không, nhìn Chu Tự Hoành, không biết nên cầu xin anh
thế nào, cô liền kêu đau: "Đau, quá sâu......"
Nha đầu này cũng không hiểu, ở trên giường, loại ánh mắt van xin này
của cô, căn bản giống như kích thích. Hơn nữa cô có đau hay không, Chu
Tự Hoành rất rõ. Bởi vì cô dâu nhỏ đang bao lấy anh, một hồi nhanh chóng một hồi co rúc, nếu anh không cố hết sức khống chế, sớm đã bị vợ anh bó chặt mà phải nộp khí giới đầu hàng.
Xuất tinh sớm là sỉ nhục của người đàn ông. Nếu để cho cấp dưới của
anh biết, Chu Tự Hoành anh trên giường không được mấy phút liền nộp khí
giới, mặt mũi của anh sẽ mất hết.
Sau khi Chu Tự Hoành đụng mạnh một cái chợt rút ra ngoài. Hựu An ừ
một tiếng, thân thể đuổi theo anh, Chu Tự Hoành không khỏi bật cười:
"Nha đầu ăn ở hai lòng, còn nói đau......" Nhanh chóng lật người cô lại, hai bàn tay to bắt được eo thon của cô, lôi dậy. Tiểu nha đầu lập tức
chuyển thành tư thế quỳ sấp, Chu Tự Hoành từ phía sau đi vào, vọt thẳng
vào hoa tâm......
Hựu An cảm thấy khó chịu nóng nảy. Cái tư thế này, quả thật giống khi cô còn bé, ở nhà bà nội nhìn thấy hai con Thổ Cẩu (chó màu nâu đất).
Con đực cưỡi trên người con cái, dập dềnh cử động. Khi đó cô còn không
hiểu những thứ này, còn đứng nhìn kỹ hai con chó rốt cuộc đang làm gì.
Bà nội che ánh mắt của cô, dắt cô vào nhà, nói với cô: "Con Tiểu Hoàng
phía dưới bị bệnh, Đại Hoàng phía trên chữa bệnh cho nó. Trẻ con mà
nhìn, bệnh sẽ không khỏi."
Lúc ấy cô còn ngây ngốc tin thật, có ý tốt đem sườn bà nội cho cô
trộm đưa qua cho Tiểu Hoàng. Mấy tháng sau, Tiểu Hoàng sinh một ổ chó
con.
Hựu An cảm giác mình giống như thành con chó mẹ kia. Cô cảm thấy xấu
hổ, cô muốn phản kháng, nhưng thân thể giãy dụa lại khiến cho Chu Tự
Hoành tiến vào sâu hơn, nhanh hơn, thậm chí anh còn nâng một chân của cô lên......
Hựu An thật muốn khóc. Cô cảm thấy mệt quá. Cô cảm thấy eo mỏi lưng
đau, nhưng người đàn ông giống như khuấy máu gà, không ngừng không nghỉ. Lúc Hựu An cảm thấy có lẽ mình lại muốn ngất xỉu, liền cảm giác gì đó
trong thân thể chợt căng to. Chu Tự Hoành kịch liệt hôn cô, động tác va
chạm nhanh hơn. Bị anh đụng, cơ thể Hựu An đau xót, một luồng nhiệt lưu
phun ra, tưới vào mũi nhọn trên trọng kiếm của Chu Tự Hoành. Chu Tự
Hoành rên lên một tiếng, rốt cuộc bắn ra ngoài.
Chu Tự Hoành vẫn chôn sâu trong thân thể vợ anh, lưu luyến trong nơi
ấm áp đó. Thật lâu sau, Hựu An mới từ trong cơn ngất phục hồi tinh thần
lại. Cô cảm thấy mình mất thể diện không chịu được, tư thế xấu hổ như
vậy, cô lại bị người đàn ông này làm cho cực kỳ thoải mái.
Chu Tự Hoành ôm cô nằm xuống. Từ phía sau lưng