
Đều tại anh, để mẹ nghe thấy sẽ mắng đó." Chu Tự Hoành hôn cô mấy cái, xuống giường lấy khăn lông nóng lau tay cho cô dâu nhỏ, dọn dẹp sạch sẽ, mới nói: "Sợ gì chứ, mẹ cũng đã từng là thanh niên, có thể hiểu được việc này." Hựu An liếc anh một cái, da mặt ông chồng nhà
cô dày khiến người ta giận sôi.
Chu Tự Hoành dọn dẹp xong mở cửa đi ra ngoài, đi tới đầu cầu thang đã nhìn thấy mẹ anh có mấy phần không được tự nhiên đứng ở đó. Thấy anh ra ngoài, tức giận trừng mắt liếc anh một cái: "Chỉ chờ mấy ngày cũng
không chịu được, nhất định phải giày vò vậy sao."
Chu Tự Hoành cười hắc hắc: "Mẹ à, mẹ yên tâm, con biết giữ chừng
mực." "Biết chừng mực?" Chu phu nhân hừ một tiếng: "Biết chừng mực mà
lại tắm cho Hựu An, đừng cho là mẹ không nhìn ra."
Chu Tự Hoành nói: "Ở cữ không thể tắm đều là tập tục xấu của xã hội
cũ, chú ý giữ ấm và giữ vệ sinh mới là điều kiện quan trọng, tắm còn
giúp cho sản phụ mau bình phục."
Chu phu nhân tức giận: "Các con đều có lỹ lẽ, mẹ cũng không quản
được. Nhưng vẫn phải nói trước, sau khi Hựu An ở cữ xong, các con có dọn đi hay không, cũng phải để bảo bối lại cho mẹ."
Chu Tự Hoành còn ước gì được như vậy, bây giờ thật đúng dịp. Yến Tử
do Giang gia chăm sóc, con trai do cha mẹ anh quản, chờ khi cô dâu nhỏ ở cữ xong, hai người có thể tận hưởng thế giới của hai người, muốn giày
vò thế nào liền giày vò, không cần phải bận tâm đến con gái và con trai, rất thích thú sung sướng gật đầu chấp
Lúc này Chu phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm qua bạn già cũng đã
nói chuyện với bà, hiện nay vợ chồng son không tự nguyện sống cùng cha
mẹ chồng, cái này bọn họ cũng có thể hiểu. Nhưng bảo bối là cháu trai
đầu tiên của bọn họ, hận cả ngày không được ôm vào trong ngực, nếu theo
vợ chồng son dọn đi, về sau hai người làm sao mà bồng cháu.
Chu thủ trưởng bảo Chu phu nhân nói với con trai, con trai đã trưởng
thành, muốn đi đâu thì đi, cháu trai thì phải ở lại. Chu phu nhân cũng
có ý này, không có đứa bé can thiệp vào cuộc sống của vợ chồng son, chỉ
bằng nhiệt tình dính lấy nhau của hai người, đứa thứ hai không chừng sẽ
nhanh có. Chu phu nhân vừa nghĩ tới tương lai con cháu đầy đàn, miệng
cười không khép được.
Thứ năm Giang Đông lên máy bay, tối thứ tư người hai nhà đều đến Chu
gia, cùng nhau ăn bữa cơm, coi như là tiệc tiễn đưa! Ăn cơm xong, Chu Tự Hoành và Giang Đông lên phòng khách nhỏ trên lầu đánh cờ, Hựu An ngồi
một bên châm trà cho hai người. Chu Tự Hoành lấy cớ nghe điện thoại
xuống lầu, để không gian lại cho hai người.
Thấy Chu Tự Hoành đi ra ngoài, Giang Đông mới nói: "Tự Hoành không
ghen sao?" Hựu An không khỏi cười: "Ghen chứ." Giang Đông cười nhẹ một
tiếng: "Thằng nhóc này từ nhỏ đều như vậy, ngoài miệng rộng lượng, thật
ra thì rất nhỏ nhen, phong độ gì đó đều là giả hết."
Hựu An gật đầu một cái: "Ừ, giỏi nhất là giả bộ, thật ra còn nhỏ nhen hơn mũi kim." Giang Đông ngẩng đầu bình tĩnh nhìn cô thật lâu, mới nói: "Hứa Hựu An, đồng ý với anh, em sẽ vĩnh viễn hạnh phúc như vậy nhé."
Hốc mắt Hựu An có chút ươn ướt, dừng hết sức gật đầu một cái: "Ừ! Em
đồng ý với anh, sẽ vĩnh viễn hạnh phúc như vậy." Giang Đông đứng lên mở
rộng hai cánh tay: "Để anh trai ôm em một cái nào."
Hựu An nhào vào trong ngực anh, nhỏ giọng nói: "Cám ơn anh, Giang
Đông, đồng ý với em được không? Anh cũng phải hạnh phúc......" Giang
Đông không lên tiếng, buông cô ra, xoay người xuống lầu.
Rời khỏi Chu gia, quay đầu nhìn lại một chút, trong lòng tuôn ra một
âm thanh: "Chỉ cần em hạnh phúc, anh liền sẽ hạnh phúc, cô nhóc của anh
Tác giả có lời muốn nói: coi như là kết thúc đi! Phiên ngoại có rất
nhiều lựa chọn, thích thì có thể tiếp tục, mặc khác sau khi truyện này
kết thúc sẽ đến truyện mới về Chu Tự Hàn《 làm cho yêu cút đi 》.
-Hết-