
đem cô dâu nhỏ nhét vào trong
chăn, cúi đầu nhìn người anh em của mình đứng dậy mạnh mẽ chờ phân phó,
không khỏi nói thầm một câu: "Kiên nhẫn một chút, về sau mỗi ngày đều là bữa ăn lớn. Hôm nay đem cô dâu nhỏ dọn dẹp thành hư, mi sẽ phải giống
như trước kia, nén nhịn mà sống qua ngày, hay là mi đối với tay của
người anh em này chung tình như một?"
Sau khi tiến hành một cuộc tự an ủi ngây thơ, Chu Tự Hoành mới nằm
xuống. Tối hôm qua một đêm không ngủ, nhưng lúc này làm sao cũng không
ngủ được. Người anh em tốt của anh rốt cuộc cũng khai trai, một khi tới
gần cô dâu nhỏ liền dựng đứng lên, kích động cực độ, trướng căng làm anh đau. Một lần vừa rồi căn bản ăn không đỡ đói, chứ đừng nói thỏa mãn,
nhưng vợ anh cũng ngất đi, anh còn có thể làm gì. Lại nói, cũng phải
thông cảm, đây là lần đầu của vợ anh.
Buồn bực một lát lại suy nghĩ, không được làm, cũng có thể sờ sờ
chứ?! Tối thiểu có thể giải khát một chút. Nghĩ đến đây, Chu Tự Hoành
duỗi một cánh tay, đem cô dâu nhỏ ôm vào trong lồng ngực mình.
Da vợ anh vừa mềm vừa trơn, mười phần co dãn. Chu Tự Hoành giơ tay
lên cầm hộp điều khiển ở đầu giường, đem nhiệt độ máy điều hòa không khí chỉnh cao một chút, vén chăn lên… Khi giở trò trên người vợ anh, cô dâu nhỏ mặc dù vẫn ngủ, nhưng thân thể lại rất nhạy cảm.
Tay của anh lướt qua cái cổ xinh đẹp của cô, xương quai xanh, rơi vào trên ngực mềm mại. không khỏi rầm rì hai tiếng. Nơi này của cô dâu nhỏ
vô cùng xinh đẹp, dưới ánh đèn trắng nõn sáng ngời, giống như khối ngọc
ôn nhuận, mềm mại lại ấm áp. Xúc cảm tốt không cách nào hình dung, giống như hai khối bột nhỏ.
Chu Tự Hoành xoa nắn trong chốc lát, càng gợi lên lửa nóng, tay không hết hận, trực tiếp dùng miệng...... Khi anh công kích đến, đỉnh anh đào nhanh chóng xảy ra biến hóa, run rẩy đứng thẳng ở trong không khí, dính nước miếng ướt nhẹp của anh, nhìn qua giống như trái cây mang theo giọt sương, khiến Chu Tự Hoành khe khẽ cắn một hớp...... "Á...... Ô......"
Ước chừng bị cắn đau, tiểu nha đầu uất ức thút tha thút thít, rên hai
tiếng.
Chu Tự Hoành nhớ tới vừa rồi, đã cảm thấy buồn cười. Vợ anh rõ ràng
đẹp vô cùng, nơi đó của cô phun ra nước, gần như suối phun, phun lên mặt anh. Chỉ là sau đó lại khóc, khóc phải nói là thật thảm, thật đáng yêu. Không phải Chu Tự Hoành nhẫn tâm ngoan độc, nhưng đêm động phòng hoa
chúc hôm nay anh đã trở nên mù quáng rồi.
Nếu anh mềm lòng, sau này khẳng định vợ anh sẽ chết sống không để cho anh làm. Tính khí nha đầu này bướng bỉnh, tính tình vặn vẹo, thích mềm
không thích cứng. Đừng thấy mềm mại yếu ớt, nếu nổi giận, anh thật không có biện pháp. Giang Đông đối cứng với cô chín năm, cũng không ngăn được cơn giận của nha đầu này.
Có vết xe đổ này, từ đầu đến cuối Chu Tự Hoành lựa chọn chiến thuật
vu hồi, thật ra thì cô dâu nhỏ cũng rất phân rõ phải trái. Chu Tự Hoành
hôn cái bụng khéo léo mượt mà và rốn của cô. Người anh em của anh lập
tức như khuấy máu gà, không ngừng co giật kháng nghị.
Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn vợ ở trong lòng, bị anh xoa nắn, còn chưa
tỉnh lại. Chu Tự Hoành không khỏi cười khổ một tiếng, nghiêng người
chống lên người cô, hai cái tay chống hai bên, tránh cho trọng lượng của mình đè nặng lên cô, người anh em ngược lại rất nhanh chóng như cây kim chen vào, xẹt một cái liền chui vào giữa hai chân tiểu nha đầu. Ở giữa, mặc dù kém xa bên trong, nhưng có chút ít còn hơn không.
Chu Tự Hoành cử động, không lâu sau một ngọn lửa bốc lên. Cơn nóng
tràn ra ngoài cơ thể, anh mới thở ra thật dài, xoay người xuống giường,
cầm khăn lông mềm tới, cẩn thận lau sạch sẽ cho vợ anh. Lúc này mới có
chút mệt mỏi, đem vợ anh ôm vào trong ngực, ngủ.
Hựu An bị cảm giác nhồn nhột trên người đánh thức, mở mắt ra liền
phát hiện, Chu Tự Hoành vô cùng sôi nổi cày cấy không ngừng trên người
cô. Hựu An buồn bực, người đàn ông này lấy đâu ra khí lực lớn như vậy.
Khuya ngày hôm trước anh làm nhiệm vụ mà không ngủ, ngày hôm qua lại
giằng co đến nửa đêm. Cô đã ngủ mê man rồi, còn có chút ấn tượng mơ hồ
là người đàn ông này cũng không buông tha sau khi cô ngất xỉu.
Vào lúc này nằm trên người cô, giống như một con chó lớn, nơi này
ngửi ngửi, nơi kia liếm liếm, giống như cô là món đồ chơi. Chu Tự Hoành
phát hiện cô tỉnh, ngẩng đầu lên: "Vợ, em tỉnh rồi......"
Dục vọng đè nén trong mắt anh vèo một cái tăng cao, Hựu An không khỏi run run, nhớ tới cơn đau đêm qua, vội vàng đưa tay đẩy anh, chỉ sợ
người đàn ông này Bá Vương ngạnh thượng cung.
Chu Tự Hoành khó khăn lắm mới đợi được vợ anh tỉnh lại, sao có thể bỏ qua thức ăn ngon đưa tới miệng, há miệng liền chận cái miệng nhỏ nhắn
của Hựu An lại, hôn mãnh liệt. Hôn đến khi cả người Hựu An như nhũn ra,
lại bắt đầu rất tinh tường, có thứ tự đẩy chân của cô ra, muốn đi vào.
Ước chừng ngày hôm qua thật quá đau, miệng Hựu An bị chận, thân thể lại
kịch liệt giằng co kháng cự, trong miệng ưm ưm ưm phản kháng.
Chu Tự Hoành buông miệng cô ra, Hựu An thở dồn dập hổn hển mấy cái,
nhìn chằm chằm anh: "Chu Tự Hoành, nếu anh còn dám khi dễ em...... Khi
dễ em......"