
Đông đã nói: "Cô ấy đang ở......" Sau đó chính là âm thanh cúp máy.
Chu Tự Hoành nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường một chút, tháo khăn
tắm, mặc quần áo liền chạy ra ngoài, trên đường có chút kẹt xe, đúng là
anh sợ tiểu nha đầu trực tiếp thuê xe đi, cũng may nha đầu này vẫn còn ở đây.
Nơi cô đứng là một trạm xe bus, qua giờ cao điểm, trạm xe cũng không
có mấy người, từ thật xa nhìn thấy cô một mình đứng cô đơn, Chu Tự Hoành có chút đau lòng. Anh đối với người anh em Giang Đông này coi như đã
hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, về sau anh sẽ không bao giờ cho anh ta
bất cứ cơ hội nào nữa, nha đầu này anh phải mang về nhà.
Bị tiểu nha đầu đầy nước mắt hô một tiếng Chú Chu, khóe miệng Chu Tự
Hoành không khỏi run run. Nhưng nha đầu này lại như bị uất ức mang ánh
mắt tha thiết mong chờ nhìn thấy người lớn trong nhà, khiến mưa bom bão
đạn dánh tới Chu Tự Hoành, cũng thật có chút gánh không nổ
Hựu An ngồi yên trên xe, càng nghĩ càng uất ức, hết sức trừng mắt nén giận, cuối cùng cũng không chịu được, lạch cạch rơi xuống hai giọt nước mắt, Chu Tự Hoành rút ra mấy tờ khăn giấy đưa cho cô nói: "Ai khiến vợ
tôi chịu uất ức lớn như vậy, nói cho ông xã em nghe đi, chồng em sẽ báo
thù cho em."
Chu Tự Hoành nói chuyện tựa như thật, giọng nói nghiêm túc làm Hựu An không khỏi xì một tiếng bật cười, Chu Tự Hoành giơ tay vỗ vỗ cái trán
của cô: "Vừa khóc vừa cười, gần giống nha đầu ngốc rồi, ăn cơm chưa?"
Hựu An chu chu miệng còn chưa lên tiếng, bụng rất thức thời kêu hai
tiếng. Chu Tự Hoành không khỏi cười khẽ một tiếng, không biết từ chỗ nào lấy ra một quả táo kín đáo đưa cho cô: "Ăn quả táo dằn bụng trước, một
lát mời em ăn bữa tiệc lớn." Hựu An vừa đói vừa khát, nhìn thấy quả táo
không chút khách khí há to mồm cắn một cái, Chu Tự Hoành không khỏi lắc
đầu bật cười.
Xe lái vào một chung cư rất cao, lúc dừng ở ga ra trong tầng ngầm, Hựu An mới chậm chạp cảnh giác: "Đây là đâu vậy?"
Chu Tự Hoành nhanh chóng xuống xe, vòng qua mở cửa xe: "Nhà anh, nếu
em vẫn kỳ quái không xuống xe, anh sẽ cho là em muốn anh ôm em ra
ngoài."
Mặt Hựu An đỏ lên, nhanh chóng nhảy xuống xe. Chu Tự Hoành sờ sờ đầu
cô bày tỏ ý tán thưởng, dắt tay cô vào thang máy. Thang máy leng keng
vang lên một tiếng, Chu Tự Hoành chợt khom lưng, Hựu An thét lên một
tiếng, đã bị anh bế lên.
Cửa thang máy vừa mở, Chu Tự Hoành nhỏ giọng trêu ghẹo: "Tiểu nha
đầu, lúc này em đã vào ổ thổ phỉ, muốn đi ra ngoài cũng không có cửa
đâu, chỉ có thể làm áp trại phu nhân của thổ phỉ thôi!"
Ôm cô đi thẳng vào, thang máy trực tiếp dẫn đến căn hộ, có chút quá
lớn, chỉ là nhà Chu Tự Hoành rất có phong cách, đơn giản lại có khuynh
hướng cảm xúc.
Chu Tự Hoành đặt cô ở trên ghế sofa, đứng ở trước mặt hỏi cô: "Muốn
ăn cái gì?" Hựu An liếc nhìn phòng bếp rộng mở bên kia, hít mũi một cái, chu miệng làm khó, nói: "Muốn ăn Mãn Hán toàn tịch*." Chu Tự Hoành
cười: "Mãn Hán toàn tịch, được, em chờ một lát......" Đng lên đi tới
phòng bếp, lại bị tiểu nha đầu kéo lấy vạt áo của anh, nhỏ giọng nói:
"Chú Chu, thật ra thì muốn ăn ‘dầu cay tử mặt’."
* Mãn Hán Toàn Tịch, hay ‘Tiệc triều đình Hán Thanh’, là một trong
những bữa tiệc lớn nhất được ghi chép trong lịch sử Trung Hoa. Bữa tiệc
này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán và được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc.
Nhìn bộ dáng này, Chu Tự Hoành giơ tay bóp gò má tròn phúng phính của cô: "Nha đầu kén ăn." Đưa tay ôm lấy cô, thả vào ghế dựa cao bên bàn ăn trong phòng bếp, bắt đầu nấu cơm.
Mở tủ lạnh ra, lấy một loại mì đóng gói chân không, mở bếp nấu nước
trụng mì, đem tỏi ớt bằm nhuyễn, để ở một bên chuẩn bị, tìm bát nước lớn vớt mì ra, trụng sơ mấy nhánh cải thìa xanh biếc trong suốt đặt lên
trên, đem hạt nêm hành gừng tỏi ớt băm nhỏ trải lên phía trên, lấy cái
chảo đun dầu hoa tiêu, rưới lên trên mặt, một cỗ mùi hương hoa tiêu cay
nồng nặc phun trào ra.
Chu Tự Hoành đem mì trộn đều đẩy đến trước mắt cô, đưa đũa và muỗng
cho cô: "Ăn đi, lần đầu tiên làm loại mì này, không biết có dễ ăn hay
không, nếu như không ngon, sau này tranh thủ làm lại."
Hựu An chọn một sợi mì nhét vào trong miệng, cái loại mùi thơm quen
thuộc đó, làm mắt mũi thậm chí trong lòng Hựu An cũng ê ẩm, Chu Tự Hoành nhìn cô một lát liền trêu ghẹo: "Lại cảm động muốn khóc rồi, nếu về
sau mỗi lần nấu cơm cho em, em đều khóc thành lũ lụt, khu vực chúng ta
sẽ gặp nạn lũ lụt nặng gặp rồi."
Hựu An giơ lưng bàn tay lên lau nước mắt, mạnh miệng mà nói: "Ai chứ, ai khóc thành lũ lụt, là tôi bị cay." "Được, được, bị cay, bị cay." Chu Tự Hoành tính tình dễ chịu nhường cô. Nhìn cô rầm rầm rào rào chỉ chốc
lát sau liền ăn đến đáy bát cũng hướng lên trời, chợt có một loại cảm
giác thỏa mãn quỷ dị, tương đương với hoàn thành một nhiệm vụ gian nan,
hoặc lúc diễn tập quân sự đánh một trận thật đẹp, chiếm lĩnh thành trì
đối phương, cảm giác rất kỳ quái, rất có cảm giác thành tựu.
Hựu An nhìn Chu Tự Hoành lưu loát rửa chén dọn dẹp phòng bếp, sau đó
quay đầu lại hỏi cô: "Thích ăn trái cây gì?" Hựu An không hề nghĩ n