
trận, ai cũng
không lưu tình. Cho đến một hơi sức cuối cùng, hai người nằm trên mặt
đất, Giang Đông nói một câu: "Tôi sẽ không giao cô ấy cho cậu, biết tại
sao không? Bởi vì tôi hiểu cậu rất rõ, tôi không tin cậu sẽ thích một cô gái, hơn nữa lại là Hựu An. Hựu An rất yếu ớt, cô ấy không chịu được
mảy may tổn thương nào."
Chu Tự Hoành nhớ bản thân lúc đó đã cười: "Cho nên, nhiều năm như vậy cậu vẫn giẫm chân tại chỗ. Giang Đông, có lẽ cô ấy yếu ớt, nhưng cũng
rất kiên cường. Chỉ là cậu quen bảo vệ, hoặc nói, tự cho mình là người
bảo hộ cô ấy, không muốn cho những người đàn ông khác cơ hội."
Cuối cùng Giang Đông quẳng xuống cho anh một câu: "Cô ấy là em gái tôi!"
Chu Tự Hoành thật không biết anh ta lừa gạt mình hay là lừa gạt anh.
Có chút vấn đề, Giang Đông lại vô cùng ngây thơ, điểm này cùng tiểu nha
đầu cũng có thể xem là anh em ruột. "Hựu An, quan quân tới đón cô lúc sáng sớm là ai, tôi chỉ nhìn lướt
qua gò má, đã thấy đẹp trai muốn chết rồi, câu nói kia như thế nào nhỉ,
đẹp như điêu khắc, hình dáng sắc sảo mạnh mẽ nam tính lại có cá tính."
Triệu Thiến bưng mặt lộ vẻ háo sắc trước mặt Hựu An.
Hựu An không kliếc cô một cái: "Trí nhớ của cô đâu rồi, lúc diễn tập
quân sự năm ngoái, là cái người cô quên chích thuốc tê đó......". "A! Cô nói là Trung tá mặt đen ngòm đó?"
Hựu An nói: "Còn ở đó mà Trung tá! Đại tá, đen ngòm gì, đó là nguỵ
trang......" Triệu Thiến trừng mắt nhìn, chợt tới gần Hựu An nhỏ giọng
nói: "Tôi nhớ đây chính là thủ lĩnh của lính đặc chủng Trinh Sát gì đó.
Hựu An, cô phải cẩn thận một chút, bọn họ hình như đều là biến thái
trong biến thái. Cô nghĩ xem, không chích thuốc tê mà mắt cũng không
nháy một cái, ý chí cũng quá kiên cường đi! Chủ yếu nhất là thể lực quá
tốt, không giống Trần Lỗi yếu như đậu hũ, đó là Binh Vương hàng thật giá thật, không chỉ trên chiến trường, lực chiến đấu trên giường cũng không kém. Chậc chậc, chỉ với thân thể nhỏ nhắn này của cô, chỉ da bọc xương
cũng không đủ cho người ta nhét kẻ răng."
Mặt Hựu An vọt một cái đỏ ửng: "Nói xằng bậy gì đấy, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường......" "Ui, ui, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, thôi đi! Hựu An, lời này của cô là muốn gạt ai, quá dối trá, cô nghiêng đầu mà soi gương xem, bây giờ nhóc con như cô đang mang một bộ tư xuân, còn bày đặt bạn bè bình thường......"
Hựu An theo bản năng nghiêng đầu, trên kính rọi ra khuôn mặt đỏ hồng
của cô, mắt sáng long lanh, khóe miệng cũng không nhịn được mà nhếch
lên, đuôi lông mày đáy mắt thật giống như có thứ gì đang chậm rãi lưu
động.
Cô thích Chu Tự Hoành ư, nhanh như vậy, mới biết chỉ vài ngày mà
thôi! Hựu An chỉ có thể nói cô không ghét anh, cùng anh ở chung một chỗ
thật nhẹ nhõm thoải mái hơn nữa còn vui vẻ, trên thân người đàn ông kia
có một loại ma lực khiến cô vui vẻ.
"Ơ, bác sĩ Trần vĩ đại, không phải tới đưa thiếp mời cho chúng tôi
chứ!" Một câu của Triệu Thiến kéo Hựu An trở về thực tế, Hựu An ngẩng
đầu. Trần Lỗi đứng ở cái bàn bên cạnh bọn họ, bởi vì lời nói của Triệu
Thiến, vẻ mặt có mấy phần mất tự nhiên. Nói tóm lại, người đàn ông này
còn biết một chút liêm sỉ.
"Hựu An, chúng ta nói chuyện một chút." Hựu An không khỏi thở dài:
"Trần Lỗi, anh còn gì để nói chứ, không phải tôi đã nói với anh ư, chúng ta không còn gì để nói, anh thích kết hôn thì kết hôn, thích sanh con
thì sanh con, không có một xu quan hệ với tôi. Hơn nữa, thân thiện như
vậy, các người muốn cùng nhau tìm tôi mà nói sao?"
Mặc dù Chu Na vào phòng ăn, lại không tới đây mà ở bên khung cửa nhìn Trần Lỗi. Lại nói, Hựu An thật bội phục Chu Na, bất kể nói thế nào, cam tâm tình nguyện ngủ cùng một người đàn ông thật nhiều năm, mới miễn
cưỡng lấy được danh phận. Người đàn ông không có việc gì lại đi dây dưa
bạn gái cũ, dù là ai cũng không thể nhịn, động lòng người như Chu Na lại nhịn.
Có lúc, Hựu An cảm thấy, ánh mắt Chu Na nhìn Trần Lỗi giống như nhìn
một đứa trẻ hồ đồ nghịch ngợm. Nhưng Trần Lỗi không chút nào để ý tới
Chu Na. Hiện tại Hựu An thật rất phiền khi cãi cọ với hai người này, nói thẳng: "Tôi đầu hàng được chưa! Anh tìm tôi nói chuyện gì, liền nói
ngay đi, tôi không rãnh đợi."
Trần Lỗi liếc Triệu Thiến một cái, cúi đầu nói: "Ngày hôm qua, người
kia không thích hợp với em, tuổi quá lớn." Hựu An muốn cười phá lên, nếu để Chu Tự Hoành biết thì sao nhỉ, nói: "Trần Lỗi, tôi nhớ là ngày đó,
trong quán coffee, không phải anh đã nói tôi có tật yêu cha quá mức sao, không phải anh nói tôi xem đối tượng như cha mà yêu sao, tôi liền tìm
cho mình một người theo sở thích, tôi liền tìm người có số tuổi lớn mà
thôi."
Trần Lỗi nói: "Hựu An, chuyện đó không thể trẻ con như vậy.". "Trẻ
con?" Hựu An rất châm chọc cười cười: "Tôi trẻ con, cho nên tìm người
lớn tuổi, cưng chiều tôi, lo cho tôi, tôi cũng nói cho anh biết, chúng
tôi không chỉ là quan hệ yêu đương, chúng tôi sắp kết hôn rồi."
Mặt Trần Lỗi liền biến sắc: "Em kết hôn với anh ta? Làm sao có thể?"
Hựu An lành lạnh nói: "Anh và Chu Na cũng có thể nở hoa kết trái, chúng
tôi là nam chưa cưới nữ chưa gả, s