Sủng Hôn

Sủng Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322554

Bình chọn: 8.00/10/255 lượt.

một tiếng, bước ra ngoài.

Đến khi bóng dáng Chu Tự Hoành khuất khỏi cửa, Triệu Thiến mới thật sự thở phào nhẹ nhõm: "Hựu An, khí thế của thủ trưởng nhà cô thật

lớn, sao cô lại không sợ chút nào."

Hựu An bĩu môi: "Anh ấy chỉ là con hổ giấy, nhìn đáng sợ, thật ra chỉ giống như đứa bé thôi." Trong lòng còn thầm nói, hơn nữa sau khi tỉnh

lại, còn trẻ con đến nổi khiến người ta giận sôi, luôn ghen tị với con trai, khi cô bế con, anh liền mang bộ mặt sa sầm lườm cô.

Hựu An cúi đầu nhìn con trai một chút, khóe miệng cậu nhóc chảy

nước miếng, nhìn cô nhếch môi cười ngây ngô, Triệu Thiến rất thích,

đưa tay đón lấy: "Đến đây, dì ẵm bảo bối nào......" Đừng thấy bình

thường cô rất cẩu thả, Triệu Thiến ôm đứa bé cũng rất chuyên nghiệp.

Hựu An nhìn cô trêu ghẹo: "Người không biết, còn tưởng rằng cô đã

từng sinh con, còn thành thạo hơn tôi." Triệu Thiến liếc cô một cái:

"Tôi từng thực tập ở khoa Nhi, tôi chưa từng sinh, không có nghĩa là

tôi không biết cách bế, đúng không bảo bối, mẹ con quá xem thường

dì rồi, đúng không, đúng không....... Cười với dì một cái, cười một

cái đi? Hôm khác dì sẽ mua kẹo cho con ăn......"

Hựu An không khỏi phì cười nói: "Thích trẻ con như vậy sao không tự sinh một đứa đi, tôi nghe nói, cô dụ dỗ được con rùa biển đẹp trai của bệnh viện chúng ta mà."

Triệu Thiến khó chịu nhăn nhó: "Dụ dỗ gì chứ, sao lại nói khó nghe

như vậy, là anh ta sống chết theo đuổi tôi đó chứ, tôi thấy anh ta

đáng thương, mới đồng ý tìm hiểu nhau một chút."

"Cô thôi đi......" Hựu An tức giận châm chọc: "Cô nghĩ cô là ai, cả

đàn mỹ nữ chạy theo sau mông người ta như dòng nước xiết kìa."

Triệu Thiến cười hắc hắc: "Cô không hiểu rồi, đàn ông đôi lúc thích

bị coi thường, cô đuổi theo anh ta, anh liền khó chịu, cô càng phớt lờ

anh ta, anh ta liền thay đổi biện pháp tới."

Hựu An khó nhịn được cười: "Da mặt cô thật dày mà......" Đến giờ đứa

bé bú sữa, nguyệt tẩu vào ôm đứa bé ra ngoài, cậu nhóc này thật ra rất

hiểu chuyện, không khóc không quấy. Có lúc Hựu An cũng cảm thấy rất

quái dị, hai cha con này giống như có thù từ kiếp trước, chỉ cần Chú Chu tới gần cô một chút, con trai của cô liền quấy phá, không khóc

lóc, đi tiểu, thì là khát, đói bụng, dù sao cũng phải quấn lấy cô,

khiến ông chồng nhà cô cứ như đứa trẻ, túm con trai ra khỏi tay cô.

Triệu Thiến chờ nguyệt tẩu ra ngoài rồi, mới nhỏ giọng nói: "Hựu An,

tôi thấy ông chồng nhà cô hình như không thoải mái, hơi khó chịu thì

phải." Mặt Hựu An đỏ lên, trong lòng thầm nói có thể không khó chịu sao. Ông chồng nhà cô chính là loại người không thịt không vui, từ sau

ngày thành hôn, chỉ cần thấy cô, liền giống như sói đói nhào tới, kể

cả khi ‘dì lớn’ của cô đến, cũng thay đổi cách thức mà giày vò cho được mới thôi. Hiện tại đã nằm hơn nửa năm, khó khăn lắm mới tỉnh lại

rồi bình phục, lại phải vượt qua quãng thời gian cô sinh con rồi ở cữ, người đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng, không khó chịu mới kỳ quái.

Hai mắt Triệu Thiến quét cô một cái, con ngươi đảo một vòng liền

hiểu được: "Có phải phương diện kia không hòa hài rồi hay không? Tôi

cảnh cáo cô, lúc này là lúc đàn ông dễ xảy ra chuyện nhất. Chẳng lẽ cô

không phát hiện mấy cô y tá ở viện chúng ta gần đây không có việc gì liền thích chạy lên tầng này sao?"

Hựu An nghĩ hình như cũng đúng, đúng là có không ít hộ sinh, lại nghĩ một chút, cũng có nhiều thực tập sinh mới được phân công đến, điều này

cũng không mới lạ, lắc lắc đầu nói: "Bệnh viện chúng ta ai mà không

biết chúng tôi là vợ chồng, sao lại đến gây chuyện chứ !"

Triệu Thiến chỉ hận rèn sắt không thành thép, liếc cô một cái: "Cô

thật ngu ngốc! Biết cô là vợ của Chu thủ trưởng thì sao. Chu thủ

trưởng nhà cô, tuổi trẻ tài cao, dáng vẻ đẹp trai, gia cảnh giàu có,

phần cứng phần mềm đều nổi trội như vậy, bao nhiêu người đều đỏ mắt,

hận không thể tách hai người ra. Con gái bây giờ không giống chúng

ta ngày xưa, người ta nghĩ rất thoáng, kẻ thứ ba thứ tư gì đó, quơ

tay là được một nắm, quan tâm gì tới chuyện có vợ có con, chỉ nhìn chằm chằm hữ quyền tiền thôi. Có câu, không sợ kẻ trộm cướp đi chỉ sợ kẻ

trộm nhớ thương, dù lập trường của chồng cô kiên định đến đâu, cũng

không chịu nổi người khác liên tục dính vào người. Đàn ông đều là cầm

thú, nói trắng ra là phía dưới mà cứng lên, suy nghĩ đều nhão thành

tương hết, cho nên cô nên đề phòng, cả ngày đừng cứ ngây ngô ôm con

trai như thế. Không có chồng, cô định dành cả đời chăm sóc con trai

sao."

Nói thật, đúng là Hựu An không nghĩ đến những điều này, từ lúc kết

hôn với Chú Chu tới nay, cũng chỉ nhảy ra một Lưu Kim Yến nhớ thương

ông chồng nhà cô. Trừ cô ta ra, thật sự chưa từng nhìn thấy ai khác bên cạnh Chú Chu.

Nhắc tới mới thấy thật kỳ quái, khi Triệu Thiến chưa nói thì Hựu An

cũng không để tâm, nhưng sau khi nghe Triệu Thiến nói, Hựu An càng nghĩ

càng cảm thấy Triệu Thiến nói đúng. Nhìn nhìn ra ngoài, nửa ngày rồi mà Chú Chu cũng chưa quay lại, Hựu An muốn qua phòng bệnh bên


Insane