Duck hunt
Sủng Hôn

Sủng Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322685

Bình chọn: 9.5.00/10/268 lượt.

hiện, nhất định cô có thể đợi đến kết quả mà cô

muốn. Bây giờ nghĩ lại, có chút buồn cười, Chu Tự Hoành chết đột

ngột, cuối cùng, người duy nhất có thể cho con gái cô một mái nhà

cũng chỉ có Hứa Hựu An.

Hựu An cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng: "Nếu không vì Yến Tử, tôi sẽ không tới." Lưu Kim Yến cũng gật đầu một cái: "Nếu

không vì cô bé, tôi cũng không tới tìm cô." Tốt! Hựu An thầm nói

trong lòng, quả nhiên hai người bọn họ đều đến vì một mục đích,

còn cùng chán ghét nhìn nhau.

Hựu An phát hiện, hôm nay Lưu Kim Yến chân thật hơn lúc trước

nhiều, ít nhất bề ngoài không hề giả dối nữa. Cũng phải thôi, chú

Chu chết rồi, cô giả bộ cho ai xem, bỏ vẻ ngoài nhu nhược ra, Lưu Kim Yến có một loại khí chất gần như thực sự lạnh lùng: "Tôi muốn kết

hôn......" Hựu An ngạc nhiên, không thể tin, nói: "Cô đến tìm tôi là

để nói với tôi điều này, nói cô kết hôn, Yến Tử thì sao, cô đã nghĩ

đến chưa?"

Lưu Kim Yến nhìn Hựu An thật lâu rồi mới nói: "Anh ấy đang làm

việc ở tòa Thị Chính, chức vị không thấp, nguyện ý lấy một người có tai tiếng xấu như tôi, bất quá cũng bởi vì có một chút chuyện xưa.

Anh ấy có một con trai, lớn hơn Yến Tử năm tuổi, cô biết mà, điều

kiện bây giờ của tôi có thể gả cho anh ấy thật không dễ dàng."

"Cho nên cô liền bỏ Yến Tử......" Hựu An từ từ đứng lên, hai mắt bốc

lửa bừng bừng: "Nếu không muốn nuôi cô bé, ban đầu sao lại sinh cô

bé ra, cô là một người phụ nữ ích kỷ, cô không xứng làm mẹ. Về sau

Yến Tử là con gái tôi, không hề có quan hệ với cô, hi vọng cô không

đến quấy rầy cô bé nữa."

Hựu An nói xong, cầm túi xoay người đi ra ngoài, đi tới cửa thì nghe Lưu Kim Yến ở phía sau nói một câu: "Cám ơn cô!" Hựu An đột nhiên cảm

thấy hết sức châm chọc, đi mà không quay đầu lại, nếu mà người phụ

nữ đã ích kỷ thì cái gì cũng có thể bỏ đi, cho dù là con gái ruột thịt của mình. Hựu An chợt nhớ tới mẹ cô, lúc gả cho Giang Thành, cũng không vứt bỏ mình. Nếu khi đó mẹ cô bỏ cô lại, năm đó khi cô mười lăm tuổi,

không chừng cô sẽ không hôm nay. Mặc dù thật có lỗi với ba, nhưng so

với Lưu Kim Yến, ít nhất bà đã làm hết chức trách căn bản của một người mẹ.

Hựu An vừa ra ngoài liền nhìn thấy Giang Đông, anh đứng tựa vào

trước cửa xe chờ cô, Hựu An biết anh đi theo mình mà tới được. Tính tình Giang Đông cô độc cổ quái, thay vì đi theo cô, không bằng ban đầu đưa

cô tới đây chẳng phải là được rồi sao, cần gì phải lén lút theo phía

sau cô. Bỗng nhiên quay đầu, Hựu An chợt phát hiện, dường như Giang Đông đã đi theo cô nhiều năm như vậy. Nếu như cô dừng bước quay lại nhìn về phía sau, anh sẽ luôn ở phía sau, không gần không xa mà đi theo cô.

Trước kia cô cảm giác phiền chết đi được, bây giờ suy nghĩ lại, có lẽ

đây là một cách biểu đạt sự quan tâm của người đàn ông này.

Hựu An đi tới mở cửa xe ngồi xuống, Giang Đông sửng sốt mấy giây.

Nếu la trước kia, cô nhóc này nhìn thấy anh sẽ chỉ có hai kết quả, một

là làm như không thấy, hai là xông lại kêu la mấy câu liền chạy mất.

Ngoan ngoãn ngồi vào xe như vậy, đây là lần đầu trong chín năm,

Giang Đông thật có chút không quá thích ứng.

Bim bim...... Còi xe vang lên hai tiếng, Hựu An nhô đầu ra: "Đi

thôi." Khoé miệng Giang Đông nhếch lên, lên xe, khởi động. Xe đi trên

đường, Giang Đông mới hỏi một câu: "Cô ấy tìm em làm gì?" Hựu An xoa

xoa thái dương, ngày hôm qua ngủ không ngon, có chút nhức đầu, không trả lời ngay vào vấn đề Giang Đông hỏi, chỉ nói: "Ngày mai có thể làm

thủ tục nhận nuôi." Nói xong câu này, liền nhắm mắt lại dựa vào ghế

ngồi không lên tiếng nữa.

Đã vào tháng ba, mặc dù còn chút rét tháng ba, nhưng ngọn cây ven

đường cũng đã thấy chồi non mềm như nhung, màu xanh lá cây non nớt, ánh

mặt trời xuyên qua cửa sổ của xe rơi vào trên mặt cô, cô nhóc giơ tay

lên che che. Vượt qua đèn đỏ ở giao lộ, Giang Đông đưa tay kéo thanh

chắn xuống, hạ thấp ghế ngồi, để cô nằm thoải mái hơn một chút, từ

phía sau cầm thảm nhẹ nhàng khoác lên trên người cô. Khoảng thời gian

trộm được này không biết có thể kéo dài bao lâu, nhưng Giang Đông

lại ích kỉ hy vọng xa vời là có thể kéo dài hơn một chút, một chút

nữa......

Hựu An cảm giác được động tác Giang Đông dịu dàng nhẹ nhàng chậm

chạp, trước kia những thứ này bị cô bỏ qua, hôm nay bất chợt liền hiểu

rõ. Thật ra thì Giang Đông vẫn đối xử với cô rất tốt, thậm chí không

hề tốt thua Chú Chu chút nào, chỉ là, cô vẫn cố ý coi thường, cố

chấp lại hèn hạ hưởng thụ nổ lực này. Đem tất cả sự hận thù không

giấu ếm dành cho mẹ cô và ba của anh trút hết lên người anh, thật sự rất không công bằng.

Xe dừng ở cửa Giang gia, Hựu An ngồi yên, bình tĩnh nhìn Giang Đông

nói một câu: "Giang Đông, anh thích tôi?" Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại tương đối khẳng định.

Trong nháy mắt, bối rối của Giang Đông thoáng qua, trong mắt lại

hiện lên một tia hi vọng: "Ừ, anh thích em." Sau khi Hựu An hỏi xong

liền hối hận, nhưng cô luôn luôn