
mật của hai bà cháu, Giang Đông về, vẫn gọi anh
là Tự Hoành như cũ.
Mồng sáu đầu năm, bà nội phát bệnh, lúc đi thật bình tĩnh. Chú hai nói muốn đưa bà về chôn cất gần phần mộ tổ tiên. Giang Đông tìm xe, hai người về theo, hỏa táng, đem chôn, qua đầu thất (49 ngày) hai người mới trở về. Trong một năm, Hựu An tiễn đưa hai người thân nhất. Sau khi đã
trải qua những ngày này, ngược lại Hựu An thông suốt nhiều điều,
giống như Giai Kỳ nói, sinh lão bệnh tử, vĩnh viễn không thể kháng cự.
Hết tháng giêng, Hựu An về bệnh viện đi làm, Giang Đông cũng trở về
bộ đội, nhưng mỗi ngày đều quay về, nấu cơm, dọn dẹp phòng cho cô, sau
đó lại đi. Những việc này, cho tới bây giờ Hựu An vẫn chưa làm tốt,
để cô tự mình làm lấy, trong nhà rất nhanh sẽ biến thành chỗ đổ rác,
Hựu An cũng không uổng phí hơi sức mà từ chối.
Hơn nữa, hiện tại cảm giác của Hựu An đối với Giang Đông đã thay
đổi, trải qua chuyện của bà nội, Hựu An phát hiện, Giang Đông cũng
không đáng ghét, anh chỉ có thói quen làm mặt lạnh. Nếu bỏ qua thái
độ cứng rắn của anh, thì mọi thứ anh làm hoàn toàn đều xuất phát
từ ý tốt, mấy năm nay, mình ôm lấy thành kiến vốn có, dùng phản kháng để phản kháng, thật ra cũng tương đối ngây thơ.
Có lúc Hựu An cũng suy nghĩ, tại sao Giang Đông lại tốt với cô như
vậy. Nhưng càng nghĩ càng không dám nghĩ tới, cô là người nhát gan, có
thói quen trốn tránh. Bây giờ cô thật sự không chịu được bất kì chấn động nào nữa, nhưng đời người luôn là quanh co nối tiếp quanh co.
Sau đó mẹ Phùng lại dọn nhà, dời đến khu người già cạnh vườn trẻ của Yến Tử. Bà nói chỉ có hai người mà ở căn phòng lớn như vậy thật lãng phí, nhưng Hựu An biết, bà không muốn lại làm phiền cô. Hựu An
cũng không miễn cưỡng, mặc dù cả đời mẹ Phùng khốn khổ, nhưng cũng là một người rất mạnh mẽ.
Mẹ Phùng ở lầu hai, lầu dưới có một quán lẩu. Không biết có phải là
sử dụng than không đúng cách hay không, gây ra hoả hoạn. Khi bốc
cháy vừa đúng lúc Hựu An đến đưa thuốc cho mẹ Phùng, là thứ bảy.
Yến Tử ngủ trên giường, Hựu An cùng mẹ Phùng ngồi bên giường, liền nghe một tiếng nổ, tiếp đó ngọn lửa liền lan vào theo cửa sổ......
Giang Đông gần như đến ngay lập tức sau đội viên phòng cháy chữa cháy. Lúc cứu người ra, Hựu An đã hôn mê, Yến Tử được Hựu An dùng vỏ gối ướt bịt mũi miệng, ra ngoài một lát liền oa oa khóc lớn, mẹ Phùng bị thương hơi nặng.
Lúc Hựu An tỉnh lại, đã là nửa đêm. Cô chỉ nhớ, lúc ấy mình chỉ kịp
hắt nước trà trên bàn lên vỏ gối để che mũi miệng của Yến Tử,
tiếp theo liền không biết gì nữa.
"Tỉnh......" Cô mở mắt ra liền nhìn thấy Giang Đông có chút chật
vật, trên mặt còn nám đen từng mảng, quân trang trên người không biết
bị cắt như thế nào, chỗ nào cũng thủng lỗ, còn có mấy vết cháy xém. Anh ngồi trên ghế ở đầu giường, không hề nháy mắt nhìn mình chằm chằm,
đáy mắt mờ mịt tức giận, giống như có một ngọn lửa thiêu đốt. Hiển
nhiên, anh đang tức giận, tức giận khiến Hựu An có chút không biết làm
sao mà ngồi dậy.
Không biết có phải vì tức giận hay không mà giọng của Giang Đông cơ
hồ có chút run rẩy: "Em vẫn muốn chết phải không?" Hựu An rũ mắt xuống,
không thể phủ nhận. Trong khoảnh khắc biết là hoả hoạn, cô đã nghĩ,
nếu chết như vậy, có phải sẽ có thể gặp Chú Chu hay không. Cho nên, lúc ấy một chút cô cũng không sợ hãi, dưới tình huống khẩn cấp như vậy
cũng chỉ thực hiện các biện pháp bảo vệ cho mẹ Phùng cùng Yến Tử.
Nhớ tới mẹ Phùng và Yến Tử, cô không khỏi giương mt hỏi anh: "Họ sao rồi?" Giang Đông lại ngoảnh mặt làm ngơ nhìn cô: "Hứa Hựu An, anh hỏi
em có phải vẫn muốn tìm cái chết hay không, trả lời anh."
Hựu An cắn cắn môi cúi đầu không nói lời nào, cô biết mình không lừa
được Giang Đông, cả người Giang Đông chợt suy sụp, âm thanh có chút
vô lực: "Em vẫn muốn chết, Tự Hoành mất rồi, em liền không sống nổi, không thể tự sát, liền thay đổi biện pháp để tìm đến cái chết. Em
yêu Tự Hoành, không có anh ta thì không được, vậy đứa nhỏ trong bụng em
phải thế nào đây?"
Hựu An sửng sốt, cho là mình nghe lầm: "Anh nói cái gì, lặp lại lần
nữa......" Giang Đông cúi đầu nói: "Em mang thai, hơn ba tháng, em không có cảm giác sao?"
Hựu An ngơ ngác nhìn anh, ba tháng nay cô sống không yên lòng, còn có tâm trạng mà để ý đến thay đổi trên thân thể sao. Bây giờ suy nghĩ một chút, dì lớn cũng đã ba tháng chưa tới, tính tính ngày, có lẽ một
lần cuối cùng kia mà có.
Hốc mắt Hựu An chợt nóng lên, cô còn nhớ, chú Chu rất thích trẻ
con, mặc dù anh nói gạt cô: "Có cô dâu nhỏ của anh là đủ rồi, hầu hạ
một cô dâu nhỏ cũng còn chưa xong, nếu như có đứa bé, cô dâu nhỏ nhà
anh phải làm thế nào, đợi chút......" Nhưng Hựu An biết, anh rất hy
vọng có một đứa bé.
Mỗi lần làm xong, thật lâu anh cũng không rút ra, hoặc là khi đang
làm, đem gối đầu lót dưới lưng cô, đây là tư thế dễ thụ thai nhất. Chú Chu thích con gái, mỗi lần anh nhìn Yến Tử, ánh mắt đều rất hiền
lành dịu dàng.
Khi đó Hựu An đã