
hín
năm trông nom Hựu An là khoảng thời gian anh hạnh phúc nhất, vui vẻ
nhất. Anh trông chừng cô, ngày ngày nghĩ tới cô, che chở cô, cho dù
cô luôn đối chọi gay gắt với anh, nhưng anh vẫn là người gần gũi cô
nhất, còn thân thiết hơn bạn trai của cô lúc đó, đây là một loại vui
vẻ bí ẩn.
Ý của cha không giống anh, thật ra điều duy nhất anh hy vọng chính
là cô có thể sống thật tốt, sống trong thế giới có anh, để lúc nào anh
cũng có thể nhìn thấy cô, nếu như không thể nhìn hấy thì thỉnh thoảng nghe được tin tức của cô cũng tốt. Vì hi vọng hèn mọn này, anh phải
trông chừng cô. Chỉ là nghe tiếng cô khóc, Giang Đông vẫn cảm thấy rất
phiền lòng.
Hai ngày nữa là Chủ nhật, thật ra thì hiện tại cuối tuần đối với Hựu An mà nói, đã không còn chút ý nghĩa nào. Cô chỉ cảm thấy kỳ quái,
sao Giang Đông còn chưa trở về bộ đội.
Điện thoại vang lên, Hựu An sửng sốt một chút rồi mới nhận, số nhà riêng của cô cũng không mấy người biết. Là chú Hai của cô, chú nói bà nội bị bệnh, tới bệnh viện huyện thì họ đề nghị nên đến bệnh
viện chuyên khoa của Thành phố B làm kiểm tra cặn kẽ. Chú đã mua
vé tàu nằm đi tối nay, sáng mai sẽ đến Thành phố B.
Sau khi cô cúp điện thoại, thật lâu cũng không hồi phục tinh thần, Giang Đông có chút bận tâm hỏi: "Là ai vậy? Có chuyện gì?" Hựu An
ngẩng đầu nhìn anh nói: "Bà nội tôi bị bệnh, đi chuyến xe lửa tối
nay, sáng mai sẽ đến Thành phố B."
Trước đây Hựu An đã ở cùng bà nội một khoảng thời gian rất dài, vì
vậy tình cảm tương đối tốt. Khi Hựu An kết hôn, bà nội bị ngã gãy chân, không thể tới tham gia hôn lễ. Sau khi kết hôn, cô cùng chú Chu cũng
đã bớt thời gian trở về một chuyến, cũng đợi một ngày nào đó lại đến
thăm.
Bà nội cũng đã 78 tuổi rồi, có vài triệu chứng teo não,
không nhớ rõ mọi người cho lắm. Hơn nữa bây giờ bệnh lại chuyển
biến xấu nên có chút hồ đồ, chỉ nhớ cháu rể mặc quân trang, thấy
Giang Đông cũng mặc quân trang, liền trực tiếp cho rằng Giang Đông
Bà tuy có chút hồ đồ, nhưng tên thì nhớ rất rõ, mở miệng liền
gọi Tự Hoành, khiến chú Hai cũng không nhớ rõ cho rằng Giang Đông
thật sự là cháu rể, dù sao mới chỉ gặp mặt có một lần.
Chuyện của Chu Tự Hoành cô vẫn chưa thông báo cho bà nội, sợ bà
biết lại xảy ra chuyện không hay. Bà đã từng này tuổi rồi, không thể chịu nổi đả kích lớn như vậy. Hựu An len lén quét mắt về
phía Giang Đông, mặc dù trên mặt vẫn như cũ không mang nét cười,
nhưng lời nói, thái độ lại vô cùng chân thành. Anh trực tiếp sắp xếp
phòng bệnh ở bệnh viện chuyên khoa cho bà nội, mời y tá riêng
chăn sóc, lại đặt phòng khách sạn cho chú Hai, sắp xếp vô cùng chu đáo, thỏa đáng, hoàn toàn thay thế vai trò của chú Chu.
Thậm chí Hựu An cảm thấy, cho dù chú Chu ở đây lúc này, cũng không
thể làm tốt hơn anh. Hựu An lần đầu phát hiện, có lẽ Giang Đông cũng
không lạnh lùng cay nghiệt như mình nghĩ, nhìn anh tỉ mỉ chu đáo chăm
sóc bà nội mình, cùng bà lão mơ mơ hồ hồ chuyện nọ xọ chuyện kia
nói chuyện phiếm, khiến người ta cảm thấy, người đàn ông này cũng có
một mặt ấm áp. Tựa như ánh mặt trời ngoài cửa sổ, không rực rỡ chói lòa, lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Tác giả có lời muốn nói: nam chính là đồng chí Chu Tự Hoành, tôi
cũng không hề có ý đổi nam chính. Tình huống hiện tại chỉ là muốn
cho Hựu An một cơ hội thấu hiểu, không phải đần độn u mê để Giang Đông trở thành ‘kẻ ăn vụng’, cho nên sẽ không xuất hiện tình huống đổi
nam chính, mà cuối cùng nhất định sẽ là kết cục phàm tục, kết
cục Đại Đoàn Viên.
Năm nay đối với Hựu An mà nói, buồn nhiều hơn vui, mất đi nhiều
thứ. Chú Chu đi rồi, hiện tại bà nội lại được chuẩn đoán là bị u não. Một bà lão 78 tuổi, sau khi bác sĩ chuẩn đoán lại không thể đề
nghị phẫu thuật, vì theo như tình trạng thân thể của bà thì sợ
rằng sẽ không trụ nổi khi lên bàn mổ.
Sau khi bàn bạc với chú Hai xong, Hựu An đón bà nội về sống trong nhà. Bà nội rất ưa thích Giang Đông, Hựu An cam chịu để Giang Đông
đóng vai trò cháu rể, dù sao lúc này nói rõ với bà cũng không
có bất kỳ ý nghĩa gì.
Hựu An vẫn cảm thấy bà nội bệnh hồ đồ, bệnh đến mức không nhận
ra ai cả. Nhưng vào ngày hai mươi ba tháng chạp, Giang Đông cùng chú
Hai ra ngoài mua đồ, cô trông chừng bên giường bà nội, bà nội vuốt
tóc cô nói: "An An nhà bà trưởng thành rồi, không còn nhỏ nữa, đã biết hiếu thuận bà nội. Tự Hoành không có phúc đã mất đi, Giang Đông là
một đứa bé ngoan, con và cậu ta phải cùng sống thật tốt......"
Hựu An mới biết được, cái gì bà nội cũng hiểu, chỉ là hùa theo
giả bộ hồ đồ cùng bọn họ thôi. Chợt nhớ tới, bà nội đã từng gặp Giang
Đông, khi đó Giang Đông mang cô về Thành phố B, cô vụng trộm chạy về nhà bà nội. Giang Đông chạy suốt đêm tóm cô về, khi đó bà nội đã nói với
cô: Giang Đông là một đứa bé ngoan, bảo cô ngoan ngoãn đi cùng anh. Bà
nội nói, đây là bí