
cô ấy không tốt, nên ra ngoài
nhiều hơn. Nếu cô ấy cứ cố chấp đắm chìm trong quá khứ thì sẽ
vĩnh viễn không thể thoát khỏi tuyệt vọng."
Sau khi Giai Kỳ rời đi, Giang Đông suy nghĩ thật lâu, anh bắt đầu
thu dọn đồ đạc, đem tất cả hình của Chu Tự Hoành trong phòng cất đi.
Hựu An tỉnh lại liền phát hiện tất cả hình trong nháy đều biến mất.
Trên tủ đầu giường đổi thành hình cô lúc lên đại học, trên tường cũng đổi thành tranh phong cảnh. Không kịp mang giày, cô chạy một mạch
xuống lầu dưới, trên tường, trên bàn, thư phòng, tất cả đều tìm một
lần, cuối cùng v phòng bếp.
Giang Đông đang hầm cháo gà, từ lúc cô chạy xuống anh đã biết, Hựu
An nhìn anh chằm chằm, chất vấn: "Hình đâu?" Giang Đông quay đầu lại,
thấy cô đi chân trần, chân trái còn quấn băng gạc.
Giang Đông mặt nhăn mày nhíu đi tới, nhấc cô thả lên ghế, rồi ngồi
chồm hổm xuống nhìn vết thương ở chân cô. Bị cô giày vò, băng gạc lỏng ra, anh giơ tay muốn băng nhanh lại cho cô. Hựu An nhấc chân muốn
đạp anh một cước, Giang Đông theo bản năng bắt được chân cô, Hựu An bị đau hừ một tiếng, Giang Đông vội vàng buông ra. Hựu An lại lập tức đạp một cước trúng bả vai của anh, một cước này vừa nhanh vừa hiểm, Giang Đông bị cô đạp thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.
"Tôi hỏi anh hình đâu?" Lúc này Hựu An tựa như một con hổ nhỏ
giương nanh múa vuốt, chỉ hận không thể cắn anh một cái. Giang Đông
mím thẳng môi: "Vứt rồi." Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, Hựu An liền
đánh tới, tay đấm chân đá: "Ai cho anh vứt, ai cho anh cái quyền đó,
anh cút đi, cút đi, tôi không cần anh quan tâm, anh lập tức cút đi cho tôi, ô ô ô...... Anh trả chú Chu cho tôi, sao lại là chú Chu chứ,
sao người chết không phải là anh......"
Giang Đông không nhúc nhích, để yên cho cô đánh, đợi đến khi cô sức
cùng lực kiệt ngồi dưới đất, mới ôm lấy cô thả lên ghế sofa. Hựu An chợt níu tay anh lại nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, anh có thể trả hình lại
cho tôi không, van cầu anh......" Giang Đông mất hồn trong giây lát.
Trong trí nhớ, cô nhóc chưa từng yếu ớt cầu xin anh như vậy, ở trước
mặt anh, cô luôn bướng bỉnh, coi đối đầu với anh là chuyện đương
nhiên. Tim của anh chợt mềm nhũn, lại cố gắng cứng rắn lên: "Tôi đi
nấu cơm." Hựu An tức không chịu được, nhặt đệm dựa trên ghế sofa sau
lưng ném tới, đập trúng lưng Giang Đông, trượt xuống, Giang Đông cũng
không buồn quay đầu lại.
Hựu An cảm thấy kiếp trước chắc chắn mình đã tạo rất nhiều
nghiệp chướng, mới gặp phải người đàn ông thích xen vào chuyện
người khác như vậy. Hựu An bắt đầu tuyệt thực để chống cự, Giang
Đông bế cô đến trước bàn ăn, cô cũng không chịu động đũa. Giang Đông
cũng mặc kệ cô, sau khi ăn hết phần của mình, ngẩng đầu lạnh lùng
nhìn cô nói: "Nếu như em muốn truyệt thực để tự sát, tôi khắc có cách bắt em ăn, cho nên, tốt nhất đừng ép tôi."
Hựu An oán hận nhìn anh: "Giang Đông, anh là đồ biến thái! Tôi
muốn tự sát hay không liên quan gì đến anh, đừng có bày ra vẻ anh
trai quản giáo tôi, tôi với anh không có quan hệ gì hết."
Giang Đông căn bản coi như không nghe thấy lời cô nói, gắp vài
món vào chén, đẩy tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn đồng hồ: "Bây giờ là sáu giờ, cho em 20 phút, ăn hết những thứ này, không ăn hết tôi sẽ
đút em ăn."
Theo kinh nghiệm của Hựu An, người đàn ông này nhất định nói được
làm được, anh không yêu thương cưng chiều cô như chú Chu, anh là Giang
Đông đáng ghét. Chỉ là, cô vẫn ăn hết chén cơm, còn bị bắt uống một chén canh.
Buổi tối Giang Đông ở ngoài cửa nghe tiếng khóc nức nức nở nở bên
trong, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, anh luôn nơm nớp lo sợ, sợ cô nhóc
không muốn thể hiện ra ngoài. Cô khóc, nghĩa là đem toàn bộ cảm
xúc trong lòng phát tiết ra ngoài, sẽ khá hơn một chút.
Giang Đông chợt nhớ tới lời vừa rồi Hựu An hét lên với anh, sao
người chết không phải là anh. Đúng vậy! Giang Đông cũng muốn nói câu
này, nếu có thể quay lại lúc đó, anh tình nguyện người đi đến nơi
đó là anh. Nếu anh chết, đoán chừng cô nhóc cũng sẽ không khổ sở như
vậy. Có lẽ cô chỉ cảm thấy rốt cuộc mình cũng đã được giải thoát,
trên đời không còn một Giang Đông luôn xen vào chuyện của cô. Hồ đồ
đến mức này, Giang Đông không thể không thừa nhận mình đúng là rất
thất bại.
Cha nói với anh, nếu như không phải cô là không được, vậy thì anh thử chủ động thể hiện đi, để cô hiểu rõ tâm ý của anh. Loại kết quả
này mặc dù không phải do chúng ta hy vọng, nhưng nói không chừng, cũng
có thể là do ông trời an bài. Bất kể kết cục như thế nào, ít nhất sẽ
không còn cảm thấy tiếc nuối.
Thật ra Giang Đông rất khó nghĩ, anh không thể buông tay với Hựu
An, anh trông nom cô chín năm, cuối cùng cô lại thành vợ của anh em
mình. Đời người có mấy lần chín năm, đời này Giang Đông cũng không thể yêu ai khác nữa, anh cũng không còn mấy lần chín năm như thế để có
thể mặc sức mà phung phí. Nhưng có lúc suy nghĩ lại, anh cảm thấy c