
iễu mỉm cười: “Tam Nương cứ nói đùa, ai chẳng biết ngươi là đại
danh lừng lẫy kinh thành, hâm mộ một kẻ vô dụng như ta làm cái gì?”
“Hâm mộ ngươi có cha mẹ tốt, hiện tại tam đại đồng đường. Hâm mộ con ngươi
cũng đã biết đi nhưng ngươi vẫn rất xanh miết thủy nộn, tiên diễm ướt át như thế. Hâm mộ ngươi mặc kệ thân ở nơi nào đều có nam nhân tốt ngầm
nhớ thương, bảo hộ ngươi.”
Cận Liễu Liễu nghe thấy câu cuối, bất
giác mặt hơi đỏ lên, nói: “Những cái ngươi hâm mộ phía trước, ta đều
thừa nhận. Nhưng cái gì nhớ thương với không nhớ thương thì ta không thể nhận được.”
“Ngươi thối a! Đừng nói đến cái người thiên thượng
có địa hạ vô (trên trời có, dưới đất không có) Cổ đại nhân. Chỉ nói đến
Tuyền ca ca gì đó của ngươi cũng đối với ngươi tình thâm ý trọng, đối
tốt với ngươi chỉ cần là người bình thường đều có thể nhìn ra được. Nữ
nhân a, nên có một nam nhân biết nóng biết lạnh ở cùng bằng không một
mình cô độc giống như ta, đến cuối cùng sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại, thật đáng buồn.”
“Tam Nương, đừng nói chuyện này nữa. Chúng ta đã lâu không gặp hiện tại việc buôn bán của ngươi vẫn tốt chứ?” Cận
Liễu Liễu có chút chán ghét đối với chuyện nam nữ bởi vậy lập tức đổi đề tài.
Hứa Tam Nương đương nhiên biết tâm tư của nàng cũng nghe
theo: “Rất tốt. Hiện tại toàn kinh thành đều biết biển hiệu của ta là
nổi tiếng nhất. Ta có cô nương xinh đẹp nhất, nhiều khách nhân giàu có
nhất, bạc trắng bóng nhiều không đếm hết.”
Cận Liễu Liễu cười: “vậy thì tốt, ta lần này đến sẽ giúp ngươi kiếm bạc, tính sổ sách giúp ngươi cho ngươi đỡ mệt.”
Hứa Tam Nương cười run rẩy hết cả người: “Hay cho Liễu Liễu ngươi, cư nhiên dám trêu ghẹo ta. Ngươi nguyện ý giúp ta kiếm bạc, ta mơ còn không
được. Sáng mai ta liền mang ngươi đi Vân Tú chức may vài bộ xiêm y đi,
muốn may bao nhiêu ta đều may cho ngươi. Ta xem xiêm y trên người ngươi
đều là đồ đã may từ hai ba năm trước, hiện ở trong thành cũng không còn
mặc kiểu này nữa.”
Nghe tới trang sức quần áo, Cận Liễu Liễu cũng cảm hứng thú: “Vậy thì mặc như thế nào?”
Hứa Tam Nương đứng lên xoay một vòng, nói: “Ngươi xem bộ y phục ta mặc trên người xem, cổ áo rất thấp như là muốn khoe cả cái yếm bên trong ra.
Thân áo phải may thật nhỏ, càng chặt càng tốt, nghe nói Tân hoàng rất
thích eo nhỏ cho nên người người đều dùng sức thắt chặt thắt lưng thêm
một chút.”
Cận Liễu Liễu nhìn kỹ, nói: “Hiện ở kinh thành đều mặc như vậy sao? May cổ áo thấp như vậy không ngại sao? Ta còn tưởng rằng
xiêm y của Tam Nương là vì việc buôn bán mới mặc như vậy.”
“Sáng
mai mang ngươi đi ra ngoài đi một chút sẽ biết, toàn thành đều lưu hành kiểu ăn mặc như vậy. Lần này là vì gặp cha mẹ ngươi nên ta mới đặc biệt mặc rất cẩn thận. Ngươi không gặp mấy cô nương trong điếm của ta tất cả đều để lộ gần hết bộ ngực trắng bóng.”
Cận Liễu Liễu che mặt: “Vậy thì thật ngại nha.”
“Cố tao nhã làm gì nha? Mọi người đều mặc như vậy. Đến tiểu thư khuê các
cũng mặc như vậy, có vài người bởi vì da không trắng còn dùng sức thoa
phấn lên trên ngực nữa đấy.”
“Nếu ta mặc thành như vậy cha ta nhất định sẽ đánh chết ta.”
“Vậy thì vụng trộm mặc không cho hắn biết. Ngươi hiện tại vẫn còn trẻ trung
như vậy nếu không thừa dịp mặc chờ tương lai thắt lưng thô muốn mặc cũng không mặc nổi.”
“Ngô, vậy cũng phải.”
“Ai, đúng rồi. Còn Mai cơ, ngươi còn nhớ nàng không?”
Cận Liễu Liễu gật gật đầu: “Đương nhiên nhớ. Nàng làm sao vậy?”
“Nàng hiện tại a ở trong điếm của ta làm vũ nương.”
“Cái gì? Vì sao lại như vậy? Ngày đó không phải mỗi người chúng ta đều được phân rất nhiều bạc sao?”
“Ta làm sao mà biết. Ngày đó nàng theo một thương nhân, sau đó không biết
sao lại thế này, lại tự mình bỏ đi. Nàng liền mua một cái nhà nhỏ, thêm
vài hạ nhân rồi ở một mình. Cũng không biết làm sao lại quen một bạch
diện lang quân (nôm na là gã mặt trắng a’)rồi ở cùng hắn. Nhưng gã bạch
diện lang quân kia cũng là người không tốt, lừa hết toàn bộ gia tài của
nàng rồi chạy đi. Nàng cùng đường, tìm đến ta. Ta thấy tài múa của nàng
vẫn còn liền để cho nàng ở trong cửa hàng của ta khiêu vũ, kiêm hướng
dẫn cô nương mới vào coi như là để cho nàng có chén cơm ăn.”
Cận Liễu Liễu có chút thổn thức, một lúc lâu không nói gì.
Hứa Tam Nương lại nói: “Lan cơ vẫn ở trên am ni cô trên núi, mỗi ngày làm
bạn với thanh đăng cổ phật cũng hợp với nàng. Còn Liễu cơ đi ra ngoài
quan ngoại, hiện tại không có tin tức. Chỉ có Cúc cơ bởi vì tính tình
tốt, năm đó có một Thị Lang nhìn trúng nàng, vào cửa liền sinh ngay một
thằng nhóc mập mạp. Năm nay chính thê mắc bệnh mất, vị Thị lang kia liền nâng nàng lên làm chính thê cuộc sống rất tốt. Ta xem trừ ngươi ra chỉ
sợ nàng là người hạnh phúc nhất. Ngẫu nhiên còn có thể sai người tới mời ta uống trà. Nếu vị Thị Lang đại nhân nhà nàng tới điếm của ta uống
rượu tìm hoa, ta cũng sẽ giảm giá cho hắn.”
Cận Liễu Liễu nghe xong cười không ngừng: “Tam Nương ngươi cũng thật là khiến người ta yêu quí nha.”
“Cũng không phải sao. Dù sao nam nhân đều muốn đi ra ngoài lêu lổng không
bằng hãy đem bạc đưa tới cho ta