XtGem Forum catalog
Ra Tường Ký

Ra Tường Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324824

Bình chọn: 7.00/10/482 lượt.

. Bất quá ngươi yên tâm, vị thiên thượng

có địa hạ vô Cổ đại nhân kia rất ít khi đến chỗ ta. Cho dù là đến cũng

chỉ là đưa khách tới, uống chút rượu rồi trở về, chưa bao giờ muốn cô

nương nào hết. Đã lâu như vậy ta còn tưởng rằng hắn muốn xuất gia làm

hòa thượng chứ.”

Cận Liễu Liễu biết ở trước mặt mình Hứa Tam

Nương ăn nói cũng có chút cố kỵ, bởi vậy cũng không cảm thấy ngượng

ngùng. Chỉ thình lình nghe đến Cổ Vưu Chấn lại có chút ngây người.

Quả nhiên đến kinh thành liền không tránh khỏi thường xuyên nghe thấy động tĩnh về người này đi.

Thật giận, thật sự là đáng giận! Thật tốt mà, cái gì mà tiêu diệt? Khiến cho người nhà bọn họ không thể an bình không nói, hiện tại Lê Tuyền an nguy ra sao cũng hoàn toàn không biết.

Cũng may Hứa Tam Nương lại rất nhanh thay đổi đề tài, nói lên những khách nhân khác đến trong điếm

uống rượu sau đó phát sinh những chuyện thú vị, lại khiến cho Cận Liễu

Liễu kể về chuyện thú trong nhà mình.

Hai người ở trong phòng nói nói cười cười, bỗng nhiên hạ nhân đến gõ cửa nói Cổ đại nhân đến rồi.

Cận Liễu Liễu sửng sốt, Hứa Tam Nương lại cười khanh khách đi ra ngoài, nói: “Hắn tới cũng thật nhanh nha.”

Cận Liễu Liễu vốn không muốn gặp, nhưng Hứa Tam Nương đã chạy ngay ra ngoài đón Cổ Vưu Chấn vào: “Ôi Cổ đại nhân, đã lâu không gặp ngươi, không

nghĩ tới đến đây lại được gặp. Thật sự là khách ít đến nha.”

Cổ Vưu Chấn nhìn thấy Hứa Tam Nương có chút hụt hẫng chỉ có thể bày ra vẻ mặt căng thẳng không nói lời nào.

Hứa Tam Nương nói: “Ngươi dùng kiểu cách nhà quan đối đãi với ta tuy rằng

ta không sợ. Nhưng cần phải nói con gái ta ở trong phòng kia nhìn thấy

vẻ mặt này thì ta cũng không nói trước được điều gì nha.”

Cổ Vưu Chấn trong lòng dở khóc dở cười, nhưng phải bày ra khuôn mặt tươi cười đi theo Hứa Tam Nương vào phòng.

Đã thấy Cận Liễu Liễu ngồi ở dựa vào nhuyễn tháp dưới cửa sổ, cái cổ trắng hơi cúi xuống, đôi mắt to nửa khép nửa mở nhìn xung quanh phòng, cố ý

không nhìn hắn.

Trong lòng hắn đột nhiên có cái gì đó dâng lên thật giống như chung quanh bôn ba cuối cùng cũng tìm thấy ánh dương.

Cái cảm giác an tâm và kích động, lại từ từ nảy lên trong lòng, chỉ sợ hai ba câu cũng không cách nào nói hết được.

“Liễu Liễu, ngươi đến. Trên đường có khỏe không? Có bị gió lạnh không?” Lời

nói tựa như không thể khống chế được tự nhiên mà từ miệng hắn xông ra.

Cận Liễu Liễu không có trả lời hắn, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, nói với Hứa Tam Nương: “Tam Nương, ta có mấy câu muốn hỏi Cổ đại nhân một chút.”

Hứa Tam Nương gật đầu hiểu ý: “Được, ta đi kêu hạ nhân chuẩn bị cơm chiều,

thuận tiện đến hỏi phụ mẫu ngươi xem muốn ăn cái gì. Các ngươi chậm rãi

tán gẫu.”

Nàng đi ra khỏi phòng còn thuận tay đóng cửa lại.

Cổ Vưu Chấn đi vài bước đến chỗ nhuyễn tháp ước chừng cách bốn năm bước

lại dừng lại, không dám bước về phía trước. Bất quá từ trong ánh mắt

mãnh liệt có thể thấy được, hắn là thực hy vọng có thể bước lên phía

trước một ít .

Nhưng hắn không dám.

“Liễu Liễu, lần này

chuyện xảy ra đột ngột khiến các ngươi bị kinh hách rồi. Không nghĩ tới

trong một thôn trang nhỏ an tường như vậy cũng có người tới mật báo. May mắn được bọn Cổ Uy phát hiện đúng lúc, mang theo các ngươi đi trốn kịp

thời mới có thể tránh được phiền toái. Nhưng cũng khiến các ngươi vất vả một phen, phụ thân ngươi thân mình không tốt, còn phải bôn ba mấy ngày. Ngươi cùng Văn Hiên có khỏe không? Hắn tuổi còn nhỏ không biết có không hợp khí hậu hay không?”

Cổ Vưu Chấn nói liên miên cằn nhằn không thôi, vừa nhìn thấy Cận Liễu Liễu trong lòng hắn giống như là chôn dấu

thiên ngôn vạn ngữ, nói không ngừng như mấy bà nội trợ.

Cận Liễu

Liễu nghe hắn nói nửa ngày cũng không một chút hồi âm, vẫn cúi đầu như

cũ nghịch tay như đang tinh tế đánh giá vòng ngọc trên cổ tay.

Bất giác Cổ Vưu Chấn cảm thấy xấu hổ, bất quá hắn đã sớm dự kiến được thái

độ như vậy cho nên hắn chỉ mỉm cười tự giễu, liền tiếp tục nói: “Văn

Hiên đâu?”

Cận Liễu Liễu không nói gì, vươn ngọc thủ mềm mại, thon nhỏ như măng mùa xuân một cái, chỉ về phía phòng ngủ.

Cổ Vưu Chấn cười nói: “Đang ngủ? Ta có thể đi nhìn hắn một cái không?”

Cận Liễu Liễu từ chối cho ý kiến, Cổ Vưu Chấn ngừng trong chốc lát, thấy

trên mặt nàng cũng không viết hai chữ “Không được”, liền tự nhiên đi đến bên giường.

Cận Văn Hiên ngủ thật say sưa, tứ chi tùy ý vung

loạn trên giường, một cánh tay nhỏ bé vươn ra khỏi chăn, trên mặt mang

theo ý cười ngọt ngào.

Đáy lòng Cổ Vưu Chấn hiện lên một nỗi lo lắng, một sự lo lắng bất khả tư nghị.

Cho dù là cốt nhục của mình, nhìn hắn ngủ khóe miệng nhễu ra một giọt nước miếng, nhìn thế nào cũng thấy thật đáng yêu.

Từ khi biết Cận Liễu Liễu có đứa nhỏ, hắn vẫn thường tự nói với bản thân

hắn đã là cha rồi. Nhưng phải thế nào thì mới có thể là một người cha

tốt thì hắn cũng rất mơ hồ không hiểu rõ lắm.

Nay nhìn con mình

ngủ say sưa, hắn bắt đầu cảm thấy mình đã là một người cha rồi. Bất quá

người cha như hắn vẫn còn chưa được mẫu thân đứa nhỏ thừa nhận thân

phận.

Nghĩ đến đây, hắn vươn tay nhẹ nhàng chạm vào hai