Insane
Quân Hôn Bí Mật

Quân Hôn Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325430

Bình chọn: 8.00/10/543 lượt.

hông khống

chế được mà muốn xem tivi, trong một đám người mặc quân trang màu xanh ướt đẫm

mà tìm thân ảnh của người kia.

Cô thật đúng là gặp qua một

lần, khi đó tivi trong phòng khách đang mở, mà cô ở phòng bếp nấu cơm, tiểu gia

hỏa kia đang ở trên ghế sofa đùa nghịch ống tiết kiệm của cậu bé.

Mấy ngày nay trường học đang

kêu gọi thầy cô giáo cũng như học sinh quyên tiền vì nơi bị thiên tai, tiểu gia

hỏa kia quyết định sẽ nhà sẽ lấy tiền trong ống tiết kiệm ra để quyên góp. Nghiêm

Chân nhìn cậu bé, hơi hơi lộ ra một nụ cười.

Có lẽ chỉ là một đứa trẻ

nên không thể hiểu được tính nguy hại của thiên tai lần này, nhưng chúng đều có

tấm lòng yêu thương người.

Vừa làm xong đồ ăn, còn

chưa kịp bưng ra bàn, chợt nghe tiểu gia hỏa Cố Gia Minh ở bên ngoài gào lớn,

“Cô giáo Nghiêm! Cô giáo Nghiêm!”

Cô ngay cả tay cũng không

kịp lau, vội vàng đi ra ngoài, “Sao thế Gia Minh?”

Tiểu gia hỏa kia lập tức

nháy mắt mấy cái, chỉ lên tivi rồi nói, “Ba kìa. Thủ trưởng ở trên tivi đó.”

Cô lập tức quay đầu nhìn.

Cũng bởi vì mưa to gió lớn,

màn hình TV không được rõ như bình thường, cô chỉ có thể nhìn thấy một đám binh

tướng đang từ dưới đống gạch ngói sụp đổ của phòng ốc mà đào rồi lôi kéo một

ông già ra.

Phóng viên ở trên TV cũng

phải hắng giọng mà đưa tin, bởi vì bị nhốt trong đó một thời gian dài, khôn có

nước cũng không có đồ ăn, hơn nữa căn nhà sụp xuống đã đè lên hơn nửa người của

ông lão đó, khi nâng ra thì ông lão đó cũng đã qua đời. Còn lại đó cũng chỉ là

một khối thân thể lạnh băng.

Cứ xem như ông lão đó

không còn biết cũng không còn thấy được, nhưng những binh sĩ kia vẫn tận lực đem

hết khả năng của mình, cẩn thật rồi thật cẩn thận đem ông lão kia đặt trên

cáng, vì dù sao ông lão này cũng sẽ bị một tầng đất dày che lấp. Khi anh đi ra cũng là người sau cùng,

các binh lính ở đây đều sắp xếp thành hai hàng, nghiêm trang làm quân lễ.

Xem như cử hành nghi thức

cáo biệt cho những người như ông lão đó, cũng chỉ đơn giản thô sơ, lại biến họ

trở thành trung tâm. Đứng ở trước TV, Nghiêm Chân cũng nhịn không được mà bưng

kín khóe miệng, hốc mắt đã đỏ.

Tiểu gia hỏa kia kéo góc

áo của cô, hướng cô cọ lấy cọ để.

Vì che giấu cảm xúc,

Nghiêm Chân xoa lung tung trên đầu của tiểu gia hỏa kia, thẳng đến khi thấy được

khuôn mặt nhăn nhó như bánh bao của ai đó thì cô mới nín khóc mà mỉm cười.

Đến cuối tuần, Nghiêm

Chân đưa tiểu gia hỏa này đến Lâm gia.

Lần này Tống Phức Trân tự

mình gọi điện thoại tới, sau khi ngắt điện thoại Nghiêm Chân hỏi ý kiến tiểu

gia hỏa kia. Tiểu tử này cũng chỉ nhíu mày, không cự tuyệt, nhưng lại hỏi cô một

câu, “Em phải đi, cô ở nhà một mình có được không?”

Tiểu gia hỏa này!

Nghiêm Chân dở khóc dở cười,

trong lòng lại dâng lên một niềm lo lắng, “Đi thôi, ông bà ngoại của em nhớ em.

Còn về phần cô giáo thì không cần phải lo lắng, cô có thể ở nhà một mình được.”

Nếu không nói thế thì Cố

tiểu tư lệnh với tư cách là con người hiểu biết không ít về quân nhân cũng

không thể ở thời khắc mấu chốt mà ngăn cản được.

Thân thể của Lâm Trọng

Bác từ sớm đã có bệnh trong người chưa khỏi hoàn toàn, cho đến bây giờ thì tim

cũng có bệnh, thường phải nhập viện để quan sát. Mấy hôm trước thân thể lại

không thoải mái, vào tổng viện quân khu, hôm nay mới ra viện. Sau khi xuất viện,

việc đầu tiên mà ông ấy làm là nói Tống Phức Trân gọi điện thoại cho Cố gia,

nói rằng muốn nhìn thấy tiểu gia hỏa kia.

Nghiêm Chân nhìn thấy Tống

Phức Trân không khỏi có chút xấu hổ, mà Tống Phức Trân so với cô là người từng

trải, có thể nỗ lực bảo trì sự trấn định trên khuôn mặt, “Đến đây.”

“Vâng.” Cô đem tiểu gia hỏa

đang đeo túi sách trên lưng kia qua cửa, thuận tiện ở cửa thay đổi giày dép khi

vào nhà.

Tống Phức Trân cúi người

xuống, cười cười rồi lấy tay xoa xoa khuôn mặt đã mập lên của tiểu tử kia. Mấy

ngày nay trời thành phố C luôn mưa, mùa hè đi qua lặng yên không một tiếng động,

lại một mùa thu đến với mưa , cũng sắp chuyển thành mùa đông luôn rồi, “Cháu có

lạnh không?”

Miệng tiểu gia hỏa kia

như ngậm đường nên cũng đặt biệt rất ngọt, “Không lạnh, bà ngoại.”

Tống Phức Trân cười cười

hiền từ, khuôn mặt của tiểu gia hỏa này di truyền ba phần từ Lâm Kha, nhất là

đôi mắt sáng ngời kia, thông minh trong suốt, cực kỳ giống với Kha Kha trước

đây. Bà mỗi lần nhìn đến ánh mắt này nhịn không được mà nhớ tới con gái, muốn

nhìn lại không dám nhìn nhiều, bởi vì nhìn càng nhiều thì bà sẽ nhớ càng nhiều,

ban đêm lại không thể ngủ được.

Lâm Trọng Bác nói bà là

thẹn với con gái nên chột dạ, một khi đối mặt với Gia Minh dù ở thời điểm nào

cũng không được tự nhiên. Ngày đó ở trong bệnh viện, bà đã suy nghĩ, có lẽ Lão

Lâm nói đúng. Đứa nhỏ có cái gì sai đâu, một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, thằng bé

có cái gì sai chứ. Cho nên về nhà bà ôm lấy Gia Minh mà khóc rống lên, làm cho

thằng bé sợ hãi.

Bà vẫy tay, kêu dì giúp

việc trong nhà tới, “Cô mang Gia Minh lên trên lầu chơi với ông ngoại của thằng

bé đi.”

Tiểu gia hỏa kia quay đầu

nhìn Nghiêm Chân, Nghiêm Chân cũng đành cười cười với