
i trở lại thành phố B, nghỉ ngơi một chút liền gọi
điện thoại về nhà, Lương Hòa nghe điện thoại vui mừng mà khóc. Nghiêm Chân đứng
ở lầu hai có thể nghe được rõ ràng giọng nói của cô ấy, hoảng hốt thật lâu mới
chậm rãi thong thả trở về phòng.
Có đôi khi cô nhịn không được mà để tâm vào mấy
chuyện vụn vặt, người nọ có phải đã quên
cô rồi, ngay cả một cuộc điện thoại đều không thể gọi được sao? Oán giận xong rồi
lại lập tức quay lại quở trách chính mình, mình không phải là đang ngăn cản anh
sao? Lặp đi lặp lại mấy lần, trời đất và con người giao chiến, cõ lẽ chỉ có khi
thấy anh thì mới có thể bình tĩnh trở lại.
Lý Uyển múc một hai chén canh đặt ở trước mặt
hai người, “trong khoảng thời gian này hốt hoảng sợ hãi cũng đã thành thói quen
rồi, nhìn xem hai đứa đều gầy đến cái tình trạng này rồi, nhanh bồi bổ một
chút.
Biết bà nói khoa trương nhưng Nghiêm Chân vẫn bưng
tới, còn thật sự mà uống.
Cố lão gia liếc mắt nhìn Nghiêm Chân một cái,
“Không cần lo lắng cho Hoài Việt, ba nghe lão Tịch nói, mấy ngày nay sư đoàn bọn
họ đã dần rút hẳn ra khỏi khu đó, có thể gọi điện thoại rồi thì sẽ gọi về nhà
thôi…”
Giống như là nghe được tiếng lòng của Nghiêm
Chân, điện thoại trong đại sảnh bỗng nhiên vang lên, Nghiêm Chân hoảng sợ. Thím
Trương đi qua nhận điện thoại, mới nói được một tiếng alo liền vui vẻ ra mặt, gọi
lớn vào nhà ăn, “Nhanh lên nhanh lên, Hoài Việt gọi về này.”
Vui mừng tới quá nhanh, Nghiêm Chân nhất thời
giật mình. Thẳng đến khi Lý Uyển đẩy đẩy một chút mới phản ứng kịp, đỏ mặt đi
nghe điện thoại.
Tuy cô đã cầm được ống nghe, dùng một tay đỡ đầu
kia nhưng phải nỗ lực lắm mới lên tiếng được, “Vâng…”
Cô cố gắng đem hết sức lực, không cho chính
mình lộ ra dấu vết nào, nhưng đầu kia chỉ nói hai chữ thôi mà khiến cho toàn bộ
sự nhẫn nại cố gắng của cô bị hủy đi, “Vợ à.”
Giọng nói khàn khàn, như có gì đó chặn nơi cổ
họng. Nhưng chỉ cần dùng giọng nói này nói thoát ra khỏi cổ họng thì đã làm cho
Nghiêm Chân ở bên này nước mắt rơi như mưa.
Cô nếu sang sảng một chút, lại ngang tàng thêm
một chút thì có lẽ sẽ kêu gào với người đầu kia điện thoại rằng, “Anh sao giờ mới
gọi điện thoại cho em hả? Có biết em lo lắng cho tên chết bầm là anh như thế
nào không hả? Khi nào thì anh mới về thế? Em nhớ anh muốn chết…”
Đáng tiếc cô không phải là người như thế, việc
duy nhất cô có thể làm chính là hít một hơi, đem mọi lo lắng cùng ủy khuất áp
chế xuống, cười với người ở đầu kia điện thoại, “Anh xong việc rồi à.”
“Uh.” Anh thấp giọng lên tiếng, “Đã xong rồi,
còn hai ngày nữa là có thể trở về rồi.” Giọng nói của anh Nghiêm Chân nghe
không được rõ ràng lắm, đều bị tiếng ồn ào đầu kia nuốt sống, nhưng cô có thể
nghe được rõ ràng hai chữ “Trở về”, trong lúc nhất thời vui sướng khôn kể, nắm ống
nghe hạ giọng mà nói, “Em chờ anh.”
Cố Hoài Việt ở đầu này điện thoại nở nụ cười,
chưa đợi anh mở miệng, một chiến sĩ đã chạy từ xa tới rồi làm quân lễ, hẳn là
có việc, anh không thể không nói với người đầu kia điện thoại, “Anh còn có việc.”
“Vậy anh đi làm việc đi, chú ý an toàn.”
“Uh.” Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Cố Hoài Việt
kêu người ở đầu kia điện thoại đang chuẩn bị gác máy, “Em chờ một chút.”
“Sao anh?”
Anh trầm mặc vài giây sau đó nhẹ giọng nói một
câu, “Anh nhớ em.”
Em chờ anh.
Anh nhớ em.
Nghiêm Chân giật mình sửng sốt một chút, phản ứng
lại được thì nở nụ cười, nụ cười hạnh phúc.
Công tác cứu viện cũng đã gần kết thúc, qua
hai ngày nữa sư đoàn A sẽ lui hoàn toàn khỏi khu thiên tai. Bọn họ hiện tại
đang ở một trấn nhỏ của huyện A để thực thi cứu viện, phòng ốc nơi này đại đa số
đều đã sụp đổ, cũng may nơi này đã muốn xây dựng mới hơn phân nửa, thông tin
tín hiệu trải qua việc sửa gấp cũng khôi phục rất nhanh, cũng chính ở nơi này Cố
Hoài Việt mới có thể trích ra chút thời gian gọi điện thoại về nhà.
Mấy ngày trước bận rộn quá, vội vàng tìm người
trong đống đổ nát kia đưa ra, lại vội vàng sơ cứu để cứu người.
Người lính tới mời Cố Hoài Việt tham gia nghi
thức tang lễ của một cán bộ nhà nước, nói là mệnh lệnh của cấp trên, bộ đội cứu
tế đều phải tham gia.
Cố Hoài Việt tắt điện thoại, nụ cười trên mặt
còn chưa có thu lại.
Chiến sĩ Tiểu Trương nhìn tham mưu trưởng mà nở
nụ cười, “Tham mưu trưởng gọi điện thoại cho chị dâu sao?”
Cố Hoài Việt đưa tay khõ lên đầu người lính
kia, “Đi làm việc của cậu đi.”
Nhưng vừa đi được nửa bước, chân phải bỗng
nhiên truyền đến một cơn đau đến tận tâm can. Cố Hoài Việt nhướng mày, cước bộ bỗng
nhiên dừng lại hẳn, cơn đau kia không có dấu hiệu giảm đi, ngược lại càng ngày
càng nghiêm trọng hơn. Cố Hoài Việt không còn đứng nổi, người lính đi bên cạnh
phát giác anh có gì đó không đúng, liền vươn tay đỡ anh.
Cố Hoài Việt đứng tại chỗ trong chốc lát, thẳng
đến khi cơn đau kia giảm bớt đi anh dám giật giật chân phải của mình.
Tiểu Trương lo lắng nhìn anh, “Tham mưu trưởng,
anh không có việc gì chứ?”
Anh chỉ cười, vỗ vỗ vai Tiểu Trương, “Không có
việc gì, bệnh cũ mà thôi.” Nói xong cũng khôi phục lại, đi nhanh về phía trước.
…………