
cậu bé, phất phất tay.
Khi quay đầu lại thì mới
ý thức được hiện tại chỉ còn lại có cô cùng Tống Phức Trân mặt đối mặt. Trong mắt
của cô thì cô vẫn còn có chút kiêng kị đối với bà ấy.
“Đi vào phòng khách ngồi
đi.”
“Vâng ạ.”
Tống Phức Trân tự mình
rót một ly trà rồi đưa đến trước mặt cô, Nghiêm Chân vội vàng nói cảm ơn, bưng
lên hớp một ngụm, có hương thơm nhàn nhạt.
“Thân thể Lão Lâm có khỏe
không ạ?”
Tống Phức Trân ngồi xuống,
“vẫn như vậy, dùng cách nói của ông ấy thì người sẽ già đi, có một số thứ trên
người cũng không thể dùng được nữa, chỉ khi nào bác sĩ cấp cho chúng một chút
thuốc thì mới có thể tiếp tục hoạt động.”
Nghiêm Chân nghe xong, hiểu
ý liền cười.
Kỳ thật lần này tình huống
của Lâm Trọng Bác có chút nguy hiểm, thời điểm đưa vào bệnh viện đã hôn mê bất
tỉnh rồi, trải qua một phen cấp cứu khẩn cấp mới có thể giữ được mạng sống. Đợi
đến khi ông ấy tỉnh lại, câu đầu tiên nói với bà là mơ gặp được con gái, mơ thấy
mình đi một chuyến tới Quỷ Môn Quan rồi, mơ mãi về con gái của mình. Sau khi ra
viện thì câu nói đầu tiên nói với bà là muốn gặp cháu ngoại.
Tống Phức Trân đem tất cả
mọi thứ đè nén xuống, không hề suy nghĩ nữa mà chỉ hỏi, “Hoài Việt thế nào rồi?”
Nghiêm Chân nhìn chằm chằm
vào mười ngón tay đang giao nhau của mình rồi nói, “Còn ở trong khu vực thiên
tai đó, mấy ngày nay vẫn chưa có liên lạc.”
Tống Phức Trân thở dài,
“Em chịu đựng đi, ai nói em lựa chọn một người chồng làm quân nhân chứ, về sau
chỉ sợ chuyện tình như thế này hoặc nghiêm trọng hơn cũng không thiếu đâu.”
Nghe khẩu khí có vẻ quen
thuộc này làm cho Nghiêm Chân bỗng nhiên ý thức được Tống Phức Trân cũng là một
quân tẩu, những việc trải qua so với cô có lẽ còn nhiều hơn chứ không kém.
Tống Phức Trân bị cô đánh
giá như vậy thì có chút không được tự nhiên, đè cổ họng, nhẹ nhàng ho khan hai
tiếng.
Nghiêm Chân lập tức phục
hồi tinh thần lại, ngượng ngùng cúi đầu uống trà.
“Cô nghe giáo sư Lý nói,
em chuẩn bị trở về trường đào tạo chuyên sâu lên nghiên cứu sinh.”
Nghe Tống Phức Trân nói như vậy, Nghiêm Chân lập tức nhớ tới thân phận giáo sư
của bà, nước trà vào đến miệng bị nghẹn một chút, cô không khỏi lấy tay che miệng
ho lên.
Tống Phức Trân cũng bị động
tĩnh này của cô dọa cho nhảy dựng lên, rút chiếc khăn tay đưa tới trước mặt cô.
“Bên trường đó còn tuyển
không?”
“Vẫn còn tuyển ạ…”
“Em thử đến trường chúng
tôi học thử xem thế nào?”
“Sao ạ?” Nghiêm Chân có
chút không thể tin, ngẩng đầu.
Tống Phức Trân rõ ràng
không muốn buông tha cho cô, nói thẳng, “Cô muốn nói là em hãy đến trường của
cô mà học.”
“A… em…” Nghiêm Chân nhất
thời có chút nghẹn lời.
“Danh tiếng của đại học Z
em cũng biết, bất quá điều đó không quan trọng mà quan trọng là em muốn đến là
được.”
Không phải không nghĩ
nhưng là…
“Em, cô..” Nghiêm Chân do
dự một lát rồi hỏi, “Cô vì sao muốn em tới đó học?” Một lần đã bị bà ấy không lưu tình chút nào
mà bác bỏ, cô cho tới bây giờ còn nhớ rõ.
“Rất đơn giản, các thầy
cô đều muốn có những sinh viên cần cù, siêng năng.” Tống Phức Trân nói, “Em không cần lo lắng, cô sẽ không cho
em đi cửa sau đâu, tất cả vẫn dựa theo trình tự, em cứ việc chuẩn bị hồ sơ của
em đi.”
Nghiêm Chân đành phải cười
khổ, “Em sẽ suy nghĩ về ý kiến của cô.”
“Uh.” Tống Phức Trân lên
tiếng, không yên lòng mà mang ly trà lên uống một hớp.
Bên trong lâm vào một khoảng
không yên tĩnh, Nghiêm Chân nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên thấy được trong viện
có hai dải sáng của đèn xe. Xe dừng lại ở trong sân, đèn xe cũng đã tắt, từ
trên xe bước xuống là một người mặc quân trang, nương theo ngọn đèn sáng ngời
trong phòng khách, Nghiêm Chân có thể thấy rõ người kia.
Tống Phức Trân tự nhiên
cũng thấy người tới, mặt mày nở ra, tự mình đi ra mở cửa. Cửa mở ra, bà tủm tỉm
cười đón, “Mạnh Xuyên tới rồi à…”
Người tới đúng là Thẩm Mạnh
Xuyên.
Thẩm Mạnh Xuyên mặc một
quân trang phẳng phiu, ăn mặc chỉnh tề, rất phù hợp với yêu cầu của sở nội vụ
trong quân đội về điều lệnh quân dung tác phong và kỷ luật, không được hoàn mỹ
là khi giương một bàn tay lên thì bên trong quấn lấy một vòng băng vải.
Thẩm Mạnh Xuyên thấy cô
cũng rất kinh ngạc, đứng ngốc ở cửa vào phòng khách, thẳng đến khi Tống Phức
Trân thúc giục anh ta ngồi xuống, anh vò
tóc rồi mới đi tới ngồi xuống.
Thừa dịp Tống Phức Trân
đi vào phòng bếp pha trà, anh do dự một lát rồi mới nói ra một câu, “Cô cũng tới
đây à.”
Nghiêm Chân cố gắng trấn
định, cười cười, “Uh.”
Thẩm Mạnh Xuyên nở nụ cười,
còn muốn nói gì thì Tống Phức Trân đã bưng ấm trà đi ra.
Thẩm Mạnh Xuyên xuất viện
không bao lâu, phải trở về thành phố C làm một số chuyện nên thuận tiện phục chỉ
mệnh lệnh của ba mình mà đến hỏi thăm Lâm Trọng Bác. Lâm Trọng Bác cùng Thẩm
lão gia là lão chiến hữu, trên chiến trường có giao tình về sinh mạn. Cho nên
Lâm Trọng Bác đối với Thẩm Mạnh Xuyên cũng rất thân thiết, Thẩm Mạnh Xuyên tự
nhiên cũng sẽ tới thăm, nhưng không nghĩ tới là… sẽ được gặp cô.
Lâm lão gia đêm đó rất
vui vẻ, không từ bỏ mà lôi kéo Thẩm Mạnh Xuyên u