80s toys - Atari. I still have
Quân Hôn Bí Mật

Quân Hôn Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325452

Bình chọn: 10.00/10/545 lượt.

oài Việt chỉ cảm thấy

nội tâm như bị kim châm, đau không thể tả nhưng cũng rất bén nhọn. Anh tiếp nhận

ô trong tay cô, cầm lấy tay cô, “Đi thôi.”

“Đi chỗ nào?”

“Về nhà.”

Nhà ở trong dãy nhà nhỏ ấm

áp kia.

Phòng ở bên này cũng

không có gì thay đổi, bởi vì anh có người nhà ngẫu nhiên đến bộ đội vẫn còn lưu

trữ những thứ này trong nhà. Trước đó không lâu vừa mới thu thập xong, hiện tại

đơn giản quét tước một chút là được. (

bình thường không có người nhà anh sẽ ở cùng các chiến sĩ, khi Gia Minh và

Nghiêm Chân tới thì mới chuyển về đây. Cũng giống như đội trưởng phòng hóa đoàn

Cố Hoài Ninh.)


Cố Hoài Việt thu dọn

xong, gặp Nghiêm Chân vẫn còn đứng ngẩn người ở cửa, không khỏi nhíu mày đi qua

, “Sao em còn đứng ở cửa thế, nhanh đi vào đi.”

Nghiêm Chân làm như vừa

hoàn hồn, chậm rãi đi vào.

Anh cầm lấy tay cô, rất lạnh.

Trầm ngâm một lát, Cố

Hoài Việt đi vào phòng vệ sinh mở nước thử độ ấm, nước cũng rất lạnh, may mà

trong bộ đội vẫn có máy nước nóng, một lát sau cũng từ từ nóng lên.

“Không lạnh nữa, em tắm rửa

bằng nước ấm này đi.”

Quả thật là rất lạnh, thời

tiết đầu tháng chín, dấu không được cảm giác man mát của mùa thu. Nghiêm Chân gật

gật đầu, đi vào phòng vệ sinh. Nhưng còn chưa đi tới cửa thì đã bị Cố Hoài Việt

gọi lại. Cố Hoài Việt bất đắc dĩ cười cười, đưa cho cô một bộ quần áo ngủ đặt

vào trong đó, “Em vào tắm đi, tắm rửa xong thay bộ quần áo này vào.” Cô chỉ mặc

một cái áo mỏng manh.

Nghiêm Chân tiếp nhận, mỉm

cười với anh rồi đi vào.

Cửa đóng lại, Nghiêm Chân

giống như mới phục hồi lại tinh thần. Cô nhìn mình trong gương, muốn cười một

chút nhưng tươi cười như vậy lại càng khó coi hơn. Vừa mới rồi để cho anh nhìn

thấy là nụ cười này sao?

Cô cười khổ, mở vòi hoa

sen, tắm rửa.

Buổi sáng mẹ chồng cô gọi

điện thoại cho Tịch tư lệnh, nghe ngữ khí có chút chần chờ ở đầu kia của Tịch

Thiếu Phong, cô chỉ biết anh nhất định sẽ đi, không thể nghi ngờ gì nữa.

Anh là một người quân

nhân, cô biết rằng anh nhất định sẽ đi, cho nên không đợi mẹ chồng tắt điện thoại,

cô đã trực tiếp đi tới sân bay.

Tắm rửa xong, cô mặc trên

người bộ quần áo ngủ của quân đoàn phát cho binh sĩ rồi đi ra noài. Tiểu Mã

cũng đã mang thức ăn từ căn tin về đây, lần này cô tới trong nhà cái gì cũng

chưa có chuẩn bị.

Tiểu Mã cười ngây ngô với

cô, “Đây là phần ăn đặc biệt mà bếp trưởng làm, chuyên môn dành cho chị dâu.”

Nói xong, liền bị Cố Hoài

Việt đá đi.

“Em có đói bụng không?”

Cô lắc đầu.

“Vậy có mệt hay không, đi

nghỉ ngơi nhé?”

Cô vẫn lắc đầu như trước,

Nghiêm Chân không nói lời nào, chỉ nhìn anh. Ánh mắt thản nhiên, ánh mắt ẩm ướt.

Loại ánh mắt này làm cho

anh không thể không thừa nhận, cô rõ ràng là cái gì cũng chưa nói nhưng kỳ thật

cô cái gì cũng đã nói. Anh đi lên, ôm lấy cô, “Nghiêm Chân, đừng như vậy…”

Cô tiến vào trong lòng của

anh, rốt cuộc cũng giật mình, đưa tay ôm lấy người anh, giọng nói nức nở, “Em

không sao, em tới quá nhanh còn chưa nghĩ ra muốn cùng anh nói cái gì thì đã

lên máy bay rồi. Em vừa tắm rửa xong nghĩ rằng sẽ tốt hơn.”

Cô ngửa đầu nhìn anh, “Em

không phải là đến giữ anh lại. Thật sự, em chỉ muốn đến tiễn anh đi, được

không?”

Được không?

Cô hỏi anh như vậy, anh

còn có thể cự tuyệt sao?

Anh cúi đầu nhìn cô,

không có mở miệng. Thời gian trầm mặc ngắn ngủi này làm cho cô có chút hít thở

không thông, liếm liếm môi, muốn nói cái gì đó thì bỗng nhiên bị anh ôm lên

ngang người. Nghiêm Chân kinh sợ một chút rồi đưa tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt không

hề chớp mà nhìn anh, tùy ý để anh ôm mình đi đến trên giường… sau đó, một nụ

hôn rơi xuống.

Khi thì mút lấy khi thì cắn

lấy, nụ hôn của anh thực đột nhiên cũng thực vội vã. Khẽ cắn lên môi dưới của

cô, khiến cô khẽ mở miệng, chiếc lưỡi ấm áp thuận thế mà vào, giống như muốn

chiếm lấy tất cả của cô.

Nghiêm Chân bị anh cướp

đi thần trí vốn có, chỉ còn lại hai tay vô thức ôm lấy anh, hứng lấy nụ hôn của

anh. Không biết qua bao lâu, anh trở mình nằm bên cạnh cô, rút cuộc mới buông

cô ra. Thân mình Nghiêm Chân xụi lơ, vô lực như muốn trượt đi vậy. Cố Hoài Việt

vội vàng đưa tay ôm lấy eo cô, đem cô ôm vào trong lòng.

Cứ như vậy, cô ghé vào

trên người anh, cùng anh đối diện như vậy.

“Nghiêm Chân…” Anh gọi

tên của cô.

“Hoài Việt.” Cô gối đầu

lên vai anh.”

“Sao em?”

“Em ở nhà chờ anh, cùng

Gia Minh chờ anh về.”

Anh giật

mình, giống như có một dòng ước ấm chảy qua trong lòng anh, khiến anh nghẹn mà

nói không nên lời. Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của anh vang lên, “Được.” Cố Hoài Việt đi rồi, Nghiêm

Chân có một đoạn thời gian có chút rối rắm.

Không dám xem tivi, bởi

vì nơi nơi đều là gạch ngói vụn của phòng ốc, sụp đổ trên mặt đất, trong lòng mọi

người đang ôm thân nhân đã mất của mình mà khóc nức nở, còn có những đứa trẻ mở

to đôi mắt vô tội khó hiểu nhìn thế giới này.

Tai nạn bi thương đang thổi

quét đi sự bình yên của mọi người ở một thị trấn nhỏ, mưa phùn liên miền cùng

dư chấn không ngừng còn làm tăng thêm sự bất an cùng xao động của mọi người.

Nhưng cô lại k