
đã có đáp án
trong lòng, “Không có việc gì đâu.”
Sáu người lính làm loạn bị
đàn áp xuống, trong lúc nhất thời quên chấp hành mệnh lệnh. Mặt Lưu Hướng Đông
không chút thay đổi nhìn bọn họ, “Như thế nào? Không nghe thấy mệnh lệnh của
tôi? Cởi ra.”
Họ đang mặc là quân trang
mùa hè, cởi vài cái nút liền cởi ra toàn bộ áo, chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ màu
trắng. Lưu Hướng Đông liếc mắt một cái nhìn tới những chiếc áo ba lỗ có những
vòng tròn hay hình số tám màu hồng thì nói, “Áo trong cũng cởi ra.”
Lúc này là không hề nghi
ngại, chấp hành mệnh lệnh.
Mưa giúp bọn họ thanh tỉnh
thần trí sau khi uống rượu, sáu người lính đứng thẳng hàng.
“Đứng ở chỗ này cho các cậu
tỉnh rượu.” Lưu Hướng Đông nói, “Quân trang này trước hết tạm thời đừng mặc, chờ
khi nào giống một người quân nhân thì hãy mặc vào cho tôi.”
Anh đứng đó, nhìn bọn họ
nói, “Không cho các cậu đi là ủy khuất các cậu sao? Nhìn xem bộ dạng của cậu hiện
tại là cái bộ dạng gì?”
Không phải là anh tàn nhẫn,
mà đây là vấn đề không thể không lo lắng đến, những binh lính hiện tại ý chí có
vẻ bạc nhược, vì phòng gặp chuyện không may, anh không dám tùy tiện dẫn bọn họ
đi.
Lưu Hướng Đông lạnh lùng nói, “Số mệnh của những
người lính là đồng hành cùng quốc gia. Quốc gia gặp phải những tai nạn ngoài ý
muốn hết sức nghiêm trọng, các cậu cũng chỉ có được bộ dạng này thôi sao? Còn
muốn đi cứu nước cứu người sao? Vô nghĩa.”
Nói xong, trong nháy mắt
yên tĩnh qua đi, sáu người lính này tuổi còn nhỏ không chịu được chất vấn của hắn,
cúi đầu nức nở ra tiếng, “Tôi nhớ nhà, tôi nhớ ba mẹ, tôi tham gia quân ngũ hai
năm không về nhà, tôi muốn về nhà…”
Trong lúc nhất thời nơi
đây trở nên thương cảm, giọng nói của Lưu Hướng Đông chậm rãi vang lên, dùng giọng
nói khàn khàn mà nói với bọn họ, “Các cậu phải tin tưởng vào các chiến hữu của
mình, chỉ cần có một người còn sống thì cho dù có phải phế bỏ cả hai tay cũng sẽ
đem bọn họ đào ra. Hiểu chưa?”
Câu hỏi này chính là hỏi
sáu người này, cũng đã có người trả lời được câu hỏi của anh, “Hiểu được…”
Lưu Hướng Đông dừng ánh mắt
ở trên người những người lính của anh, rốt cuộc cũng cười cười, rất nhanh thu lại
nụ cười, ra mệnh lệnh, “Nghe lệnh, đem quần áo mặc vào.”
Đợi cho đến khi bọn họ mặc
xong quần áo, Lưu Hướng Đông tự tay thay bọn họ sửa sang lại quân hàm.
Cố Hoài Việt cùng Cao Tường
đứng ở ngoài đám người, Cao Tường cười cười, “Thật không thể tin thời điểm này
mà Lão Lưu còn có thể làm như vậy, làm công tác tư tưởng sao?”
Cố Hoài Việt cũng nở nụ
cười, không có trả lời. Tinh thần vừa chuyển, bỗng nhiên nhớ tới ai đó cùng với
tiểu gia hỏa kia đang ở thành phố C, lúc này anh lại nhớ tới hai người kia.
Anh đội mũ đi trở về, lại
thấy Tiểu Mã đang chạy về phía mình, tiểu tử này hôm nay còn nhiều việc hơn so
với anh. Cố Hoài Việt nhíu mày, “Lại có chuyện gì?”
Sáng mai sẽ xuất phát, giờ
phút này thần kinh của anh đã khẩn trương ở mức độ cao rồi.
Biểu tình của Tiểu Mã là
kinh ngạc, nói chuyện với anh cũng không lưu loát, “Vừa rồi chiến sĩ gác cổng
có gọi điện thoại tới, nói là có người muốn gặp thủ trưởng nhưng không có giấy
chứng nhận nên không thể cho vào. Có thể hay không… có thể hay không là….”
Lời còn chưa dứt, người
trước mắt đã không còn thấy bóng dáng,Tiểu Mã đành đem hai từ “Chị dâu” ở phía
sau khắc chế mà nuốt trở lại.
Anh dùng tốc độ 100m/s mà
chạy tới cổng, nhưng lui tới đều là những binh sĩ đang bận rộn chuẩn bị cho
ngày mai. Cố Hoài Việt đành phải khắc chế chính mình thả chậm tốc độ, thẳng đến
khi anh thấy được thân ảnh ở cổng doanh trại đăng lẳng lặng cầm chiếc ô chờ ở
đó, mời hoàn toàn không để ý nữa mà chạy nhanh qua.
Nhưng người lính gác cổng
vẫn không thể phân biệt được, dù sao cậu ta cũng chỉ mới được điều đến gác cổng
chưa bao lâu, hơn nữa còn là lính mới nên không nhận biết được người đàn ông
trước mặt này là ai, bất qua thấy quân hàm cũng kêu một tiếng thủ trưởng.
“Thủ trưởng, vị này không
có giấy chứng nhận nhưng lại nói muốn gặp tham mưu trưởng, có cần gọi điện thoại
cho tham mưu trưởng ra đây đón người không ạ?”
“Không cần.” Giọng nói của
anh vừa vang lên, cả người anh đã đứng ở trước tầm mắt của cô.
Mà Nghiêm Chân cũng nhìn
thấy anh, tay nắm ô không tự chủ được mà run run lên.
Người lính kia có chút
khó hiểu mà Cố Hoài Việt dùng một động tác làm tiêu tan đi sự khó hiểu của cậu
ta.
Anh bước nhanh qua, đưa
tay kéo cô vào trong lòng mình, dùng sức ôm lấy… một sức mạnh có thể bóp nát mọi
thứ.
Không biết qua bao lâu,
cũng không biết bị nhìn bao lâu, thẳng đến khi Nghiêm Chân đẩy người anh, nói đau
thì Cố Hoài Việt mới buông lỏng cô ra.
Mới có mấy tháng không gặp
cô, ngắm nhìn cô một lần, trừ bỏ thần sắc có chút mệt mỏi ở ngoài thì vẫn xinh
đẹp giống như lúc trước. Anh thuận tay vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi loạn,
“Sao tự nhiên tới đây?”
Nghiêm Chân cúi đầu, buồn
rầu một lát rồi ngẩng đầu, cố gắng chống đỡ mà tươi cười, “Thì muốn đến gặp
anh.”
Nhưng vô luận cười thế
nào, cặp mắt có chút sưng đỏ kia cũng không lừa được người.
Cố H