
trách nhiệm này.
Hiện tại đã là tháng 5, cách lần anh về nhà lần
trước cũng đã hơn hai tháng, thời tiết cũng dần ấm lên, qua không bao lâu nữa
thì bộ đội có thể thay trang phục mùa hè rồi.
Cố Hoài Việt đem xe dừng ở dưới lầu, không vội
mà đi vào, mà đứng tại chỗ ngẩng đầu lên nhìn. Không có gì bất ngờ xảy ra, đèn
trong nhà đã sáng. Anh mỉm cười, nhanh chóng đi lên lầu.
Cửa được mở ra, một túi hành lý nho nhỏ đang
được mở ra đặt ở giữa phòng khách mà tiểu gia hỏa kia đang ghé vào trong túi
hành lý lấy ra món đồ chơi của mình. Tiểu gia hỏa này đến chỗ nào cũng không
quên được vũ khí của mình, rốt cuộc cũng lôi ra từ trong túi hành lý một khẩu
súng, vui vẻ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy anh thì ngây ngẩn cả người.
Cố Hoài Việt đứng ở ngoài cửa nhíu mày, ánh mắt
của tiểu gia hỏa kia sáng lên, phản ứng rất nhanh chóng chạy về phía cửa rồi đẩy
mạnh một cái, miệng còn ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ, “Xong rồi, phòng ngự thất bại,
kẻ địch đánh tới cửa nhà rồi.” Nói xong thật sự còn muốn đóng cửa.
Cố Hoài Việt bật cười, nắm lấy phía sau áo của
tiểu quỷ kia, giáo huấn con trai đồng thời cũng phát hiện ra tiểu gia hỏa này
cũng đã nặng hơn. “Lá gan của con ngày càng lớn nhỉ, còn có chí hướng phản tướng
nữa.”
Tiểu tử kia oa oa kêu lên vài tiếng, không dám
cùng thủ trưởng đối đầu, ôm lấy cổ của anh hôn lên mặt như một cách lấy lòng.
Những hành động này đã kinh động đến Nghiêm
Chân đang bận rộn ở phòng bếp, cô hơi hơi nhô đầu ra, thấy hai người nháo thành
một đoàn cũng sửng sốt một chút, rồi sau đó lại mặc kệ không lên tiếng mà thu hồi
thân mình.
Cố Hoài Việt Cố tham mưu trưởng cùng tiểu gia
hỏa Cố Gia Minh nhìn nhau một chút.
Cố Gia Minh nhỏ giọng mật báo, “Cô giáo Nghiêm
còn giận ba đó.”
Cố Hoài Việt nhíu mày, buông tiểu gia hỏa kia
xuống rồi đi vào phòng bếp.
Trên bếp đang nấu một nồi canh, không cần phải
nói, rất tốt cho dạ dày. Các thứ cần nấu cũng đã được rửa sạch sẽ để ở một bên
chuẩn bị nấu nữa thôi.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, dừng ánh mắt trên
thân ảnh tinh tế đang bận rộn kia. Bỗng nhiên anh phát hiện chỉ cần ở gần người
phụ nữ này, anh có thể cảm nhận được mái ấm gia đình là như thế nào, trăm lần
thử trăm lần trúng.
“Nghiêm Chân.” Anh gọi cô một tiếng.
Nghiêm Chân thản nhiên lên tiếng, vẫn tiếp tục
động tác trong tay.
“Anh đến giúp em.” Nói xong anh cởi đi áo
khoác cùng thường phục rồi đến hỗ trợ.
“Không cần.” Nghiêm Chân vội ngăn anh lại, “Lập
tức xong rồi đây, anh làm việc một ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
“Không có việc gì.” Anh cười nói.
Nghiêm Chân làm bộ tức giận, nói anh đi ra
ngoài, “Em nói anh nghỉ ngơi thì anh cứ đi nghỉ ngơi đi.”
Quả nhiên là… còn tức giận?
Cố Hoài Việt bật cười, cầm tay cô, “Vợ à.”
Nghiêm Chân tức giận là có nguyên do.
Lần đó, khi Cố Hoài Việt cùng Kiều phó sư trưởng
cùng nhau trở về thành phố C rồi đến tổng viện trong quân khu thăm ba của Cao
chính ủy, vốn là ngày hôm sau phải đi, kết quả là ngày đó bị tiểu quỷ kia cuốn
lấy lợi hại quá, lại đi chậm mất một ngày nữa, tới ngày thứ ba mới đi.
Nghiêm Chân muốn sáng sớm nhìn anh đi, kết quả
người này buổi sáng đã dậy vụng trộm rời đi, cô ngủ rất sâu, không có tỉnh lại.
Cho đến khi cảm giác được bên người lành lạnh thì cô mới từ từ tỉnh lại. Nhìn một
bên giường trống không, buồn bã thất thần.
Thời điểm mỗi lần gọi điện thoại thì ngữ khí của
cô đều rất bình thường, nhưng vừa nhìn thấy anh thì sự ủy khuất anh mang đến
cho cô lại dâng lên.
Nghiêm Chân sợ run, muốn rút tay từ trong tay
anh ra, nhưng anh lại nắm được ngay. Nghiêm Chân đành phải trừng mắt nhìn anh một
cái.
“Em còn phải nấu cơm nữa.”
“Không tức giận, có được không?” Anh cúi đầu
nhìn cô, giọng nói như dụ dỗ.
Nghiêm Chân hít một hơi, xem nhẹ sự chua xót vừa
mới dâng lên.
“Em không tức giận với anh. Lãng phí thời
gian.” Thời gian của bọn họ cũng chỉ có vài ngày.
Cố Hoài Việt nở nụ cười, tiện tay vuốt mái tóc
của cô, “Rất tốt, tư tưởng giác ngộ rất cao.”
Nói xong Nghiêm Chân lại trừng mắt nhìn anh một
cái, quả thật không tức giận được.
Kỳ thật anh cũng là bất đắc dĩ, bởi vì anh
phát hiện hiện tại động tác rời nhà đã trở thành thói quen kia càng ngày càng
trở nên khó khăn. Trước kia, vượt qua được tiểu gia hỏa cũng đã có chút khó
khăn, mà hiện tại lại còn thêm một người chỉ nhiều chứ không có ít đi, ngẫm lại
thì chỉ có hai chữ có thể hình dung .. nguy hiểm.
Đầu tháng năm trong bộ đội cũng có vài ngày
nghỉ, nhưng sáng sớm ngày hôm sau Cố Hoài Việt muốn đi tới sư bộ, bởi vì còn một
chút công việc chưa làm xong, anh nghĩ thừa dịp này nhanh chóng hoàn thành, thời
gian còn lại có lẽ nên dùng để chỉnh đốn bản thân.
Thời gian trước lão Lưu sinh bệnh phải nằm viện,
Cao chính ủy về nhà chiếu cố ba mình, rất nhiều sự tình đều đặt ở trên người
anh để anh phụ trách, Cố tham mưu trưởng có một đoạn thời gian rất dài không nghỉ
ngơi tốt, vì thế lần này Lưu Hướng Đông thế nào cũng không an bài nhiệm vụ cho
anh, trực tiếp điều anh về nhà cùng vợ và con trai.
Quân lệnh như núi. Cố Hoài Việt có chút bật cười
nhưng cũn