
g thật cảm kích mà tiếp nhận.
Tiểu gia hỏa nghe nói thế thì rất vui, điểm
tâm không cần Nghiêm Chân thúc giục cũng nhanh chóng ăn xong, còn ngoan ngoãn
giúp Nghiêm Chân rửa bát.
Nghiêm Chân kinh ngạc nhìn tiểu gia hỏa này,
nhìn đôi tay mập mạp dính đầy xà phòng đang vẫy trong bồn nước, bộ dạng vui vẻ
tự tại cũng giống như anh vậy.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Nghiêm Chân
đi ra ngoài mở cửa.
Vừa mở cửa ra liền thấy, đứng ngoài cửa là một
người đàn ông trung niên mặc quân trang. Nghiêm Chân vừa nhìn liền cảm thấy rất
quen thuộc, suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ tới tên của người đàn ông này,
“Khương Tùng Niên?”
Khương Tùng Niên bị cô nhìn như vậy thì có
chút ngượng ngùng, lúc này nghe cô nói ra tên mình thì không khỏi vui vẻ, đứng
thẳng người rồi làm quân lễ.
Được người so với Cố Hoài Việt còn lớn tuổi
hơn làm quân lễ khiến cho Nghiêm Chân có điểm khó nghĩ, cô vội vàng hạ thấp người,
mời Khương Tùng Niên vào nhà.
Anh ta nói anh ta có ít đặc sản, Nghiêm Chân vừa
thấy liền ngây ngẩn cả người, “Sao anh lại mang quà cáp đến làm gì?”
Khương Tùng Niên cười cười, làn da ngăm đen lộ
ra vẻ thẹn thùng, “Tôi lần đầu tiên đến nhà của tham mưu trưởng mà không có gì
cả, đây là đặc sản của quê tôi nên mang tới cho mọi người nếm thử. Cái này cũng
không quý giá gì.”
Nghiêm Chân vội vàng mời anh ta vào nhà ngồi,
Cố tiểu tư lệnh ở phòng bếp nghịch nước, Nghiêm Chân ở phòng khách tiếp đón
Khương Tùng Niên.
Khương Tùng Niên sau khi ngồi xuống ghế sofa
thì có chút không được tự nhiên mà nhìn chung quanh một vòng. Vợ cùng con của
anh cũng đã ở ngoại ô thành phố B này được vài năm trong khu người nhà ở trong
viện, chỗ đó là dãy nhà nhỏ nằm ở phía sau sư đoàn trinh thám ở quân khu này.
Xem bố cục chỗ này cùng với nhà của mình thì cũng không khác nhau là mấy.
Tầm mắt dừng ở ngay cốc nướng ấm ở trước mặt,
anh nói, “Ngày nghỉ mà tham mưu trưởng cũng không có nhà sao?”
“Anh ấy làm việc hết ngày hôm nay nữa mới nghỉ.”
Nghiêm Chân cười cười.
“À.” Khương Tùng Niên gật gật đầu, “Tôi thấy
trong nhà vẫn còn nhiều chỗ trống, cô còn chưa tùy quân sao?”
Nghiêm Chân vuốt vuốt tóc, “Cũng không vội ạ,
người nhà của Khương phó tiểu đoàn cũng tới đây rồi chứ?”
Khương Tùng Niên cười cười rồi nói, “Vâng,
cũng đã tới đây nhiều năm rồi, con gái cũng đã học tới cấp hai rồi, vợ của tôi
cũng làm việc cách nơi ở không xa.”
Nghiêm Chân nghe vậy cũng có chút hâm mộ, “Như
vậy là tốt rồi.”
Khương Tùng Niên lại thở dài, “Kỳ thật cũng
không có gì, vợ tôi cùng đứa con ở thành phố B này tuy vất vả nhưng cũng đã an
bài tốt lắm, tôi muốn chuyển nghề chạy lấy người.”
Nghiêm Chân không khỏi có chút kinh ngạc, “Năm
nay?”
“Uh.” Khương Tùng Niên gật gật đầu, “Cũng gần
20 năm rồi, không kỹ thuật không văn hóa thì bộ đội là bất lưu.”
Doanh trại quân đội bằng sắt này đào tạo hết lớp
lính này tới lớp lính khác, phục viên chuyển nghề là chuyện bình thường. Hơn nữa
bộ đội giờ cũng đang là thời kỳ chuyển đổi mô hình này rất nhiều, tin tức hóa bộ
đội, càng cần nhiều nhân tài. Giống như Khương Tùng Niên vậy, chỉ lấy được một
chứng chỉ sĩ quan của trường đại học cấp cho, sớm vài năm còn có thể, hiện tại
tự nhiên liền chuyển theo không kịp với tiến độ hiện nay.
Mặc dù nói như vậy là có chút đả thương người,
nhưng cũng là sự thật.
Trầm mặc trong chốc lát, Nghiêm Chân mới hỏi lại,
“vậy… sau khi chuyển nghề thì có tính toán gì không?”
Vấn đề này có chút nghiêm trọng, Khương Tùng
Niên cầm tay đặt ở trên đầu, “Ở nơi đó đang bắt đầu có an bài cho những chiến
sĩ trong biên chế làm việc ở sư đoàn, việc này làm cho tôi rất lo lắng, đặc biệt
là vợ cùng con gái…” Nói xong, anh ngẩng đầu, ánh mắt có chút do dự. Anh là người
ăn nói vụng về, toàn nói vòng luẩn quẩn, “Kỳ thật, tôi hôm nay tìm đến tham mưu
trưởng chính là muốn nói chuyện này.”
Nghiêm Chân Vâng một tiếng, rồi ngồi nghe anh
ta nói.
Khương Tùng Niên đưa tay vò tóc trên đầu, anh có
chút ngượng ngùng nói, “Con gái của tôi hiện ở học cấp hai ở một trường gần
nhà, nhưng con bé không có hộ khẩu ở thành phố B, đợi cho đến khi thi vào trường
cao đẳng thì còn phải về nhà với ông bà. Điểm ấy thì không phải lo lắng, bởi vì
tôi đem công tác an bài ở quê, chẳng qua là trình độ giáo dục ở quê nhà không tốt
như thành phố B, thành phố lớn mà, cái gì cũng đều tiện lợi cả cho nên tôi nghĩ
nên để con bé ở chỗ này thi vào trường cao đẳng trước rồi về nhà thăm ông bà
sau. Nhưng tôi vừa chuyển nghề, phòng ở trong quân doanh cũng không thể ở được
nữa, còn phải đi nơi khác để thuê phòng, lại tốn thêm một số tiền đáng kể. Cho
nên tôi nghĩ tìm tham mưu trưởng thử xem, nói về vấn đề phòng ở này….”
Nghiêm Chân nghe xong, vẻ mặt không khỏi ngờ
ngệch chút xíu. Một lát sau cô lấy lại tinh thần.
“Phòng ở gặp khó khăn gì sao?”
Khương Tùng Niên thở dài, “Tôi rất ít khi hướng
mọi người xin về những việc được quy định trong quân đội, lần này cũng là bất đắc
dĩ, tôi nghĩ tìm tham mưu trưởng nói xem, xem việc phòng ở có thể trì hoãn việc
giao phòng được hay không?” Gặp Nghiêm Chân tr