XtGem Forum catalog
Quân Hôn Bí Mật

Quân Hôn Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325841

Bình chọn: 8.00/10/584 lượt.

ầm mặc thì anh vội vàng nói, “Nếu

thật sự phiền toái quá, kỳ thật trước kia tôi còn có chút do dự, sợ cấp lãnh đạo…”

“Không có việc gì.” Nghiêm Chân đánh gãy lời

anh ta, “Chuyện này em sẽ nói với Hoài Việt, có thể giúp được thì sẽ tận lực

giúp.”

Khương Tùng Niên sửng sốt, rất vui mừng mà

nói, “Vậy thật cảm ơn hai người.”

Nghiêm Chân mỉm cười, nói không sao cả.

Tiễn bước Khương Tùng Niên, Nghiêm Chân ngồi ở

trên ghế sofa ngẩn người. Chỉ ngồi một lúc đã cảm thấy hai tay lạnh lẽo, liền

cuống quít đi rót cốc nước ấm cầm trong tay. Nhiệt độ nơi bàn tay chậm rãi tăng

lên, tâm tình cũng bình ổn xuống.

Tiểu gia hỏa kia còn ở trong phòng bếp nghịch

nước, không biết mệt. Bỗng nhiên một thanh âm rơi vỡ từ trong phòng bếp truyền

đến, Nghiêm Chân cả kinh, buông cốc nước vào nhìn tiểu quỷ kia.

Bát hoa bằng gốm sứ bị tiểu tử kia làm hỏng một

cái, Nghiêm Chân nhìn tay của tiểu quỷ kia, không thấy vết thương nào mới yên

lòng.

Cô ngẩng đầu, trừng mắt nhìn tiểu gia hỏa kia

đang dán vào góc tường thì mới nói, “Không được nghịch nước nữa, nhanh đi vào

phòng học bài đi.”

Tiểu gia hỏa kia chu miệng, không tình nguyện

mà đi ra ngoài.

Nghiêm Chân đứng ở phòng bếp, nhìn một đống hỗn

độn này thì bỗng nhiên cảm thấy như có một cơn sóng mệt mỏi đang đánh úp lên cô.

………..

……………..

Buổi tối, Cố Hoài Việt chuẩn bị vào nhà liền cảm

giác được có chút không bình thường.

Tiểu gia hỏa kia ngồi một mình giữa nhà chơi

súng của cậu bé, Cố Hoài Việt gõ nhẹ lên đầu con trai, “Con làm sao vậy?”

Tiểu gia hỏa kia ôm chân thủ trưởng, nức nở,

“Cô giáo Nghiêm giận con rồi, từ trưa đến giờ cũng không để ý đến con.”

Hả? Việc này làm anh có chút ngạc nhiên, anh

xoa xoa tóc con trai, “Con lại làm chuyện gì xấu rồi?”

“Con làm vỡ một cái bát.” Tiểu gia hỏa kia nhỏ

giọng ngập ngừng nói, “Chuyện xấu này thực nghiêm trọng sao ba?”

Cố Hoài Việt trầm ngâm một chút, xoa đầu tiểu

gia hỏa kia rồi nói, “Để ba đi xem.”

Phòng ngủ để đèn mờ, Nghiêm Chân nằm ở trên

giường, dùng chăn che đầu, cô đang ngủ.

Cố Hoài Việt đi qua, vốn định nhẹ nhàng thay

cô dịch góc chăn một chút, không nghĩ lại kinh động tới cô. Nghiêm Chân mở to mắt,

từ từ tỉnh dậy, thấy Cố Hoài Việt ngồi ở đầu giường.

“Anh về rồi à?” Cô mơ hồ nói, “Bây giờ là mấy

giờ rồi anh?”

“Hơn 6h rồi.”

6h, hơn 6h? Nghiêm Chân cuống quít đứng dậy,

cô thế nhưng ngủ cả một buổi chiều?

Cố Hoài Việt đỡ lấy cô, “Em thấy mệt mỏi thì nằm

nghĩ đi, cơm chiều để anh làm cho.”

“Không sao đâu.” Cô thấp giọng nói, bởi vì vừa

tỉnh ngủ nên giọng nói có chút nhỏ nhẹ, so với bình thường thì đáng yêu hơn vài

phần. Nghiêm Chân lắc lắc đầu, nhìn về phía Cố Hoài Việt, “Đúng rồi, hôm nay

Khương Tùng Niên Khương phó tiểu đoàn đến nhà chúng ta.”

“Hả? Anh ấy đến có việc gì sao?”

“Anh ấy sắp tới không phải sẽ chuyển nghề sao,

nhưng con gái anh ấy còn đang đi học ở đây…”

Cố Hoài Việt nghĩ tới, “Lão Khương năm nay cần

phải đi, là vấn đề về phòng ở sao?”

“Vâng.”

Cố Hoài Việt trầm ngâm một lát rồi nói, “Chuyện

này cũng không phải chuyện gì lớn, không phải người vừa đi thì phòng ở sẽ lập tức

bị thu lại liền, bộ đội cũng sẽ cho anh ấy thời gian 1 đến 2 năm gì đó. Đợi lát

nữa anh gọi điện thoại nói cho lão Khương không cần lo lắng, thuận tiện gọi bên

doanh trại chuẩn bị đón người.”

Nghiêm Chân nghe xong, không khỏi có chút kinh

ngạc, “Dễ dàng giải quyết như vậy?”

Cố Hoài Việt bật cười, “Tuy rằng bộ đội quản

lý nghiêm nhưng cũng không phải không có nhân tính, đều là chiến hữu, không thể

làm cho cảm giác của bọn họ với người khác như trà lạnh thế được.”

Nghiêm Chân ngẩn người, cười rồi nói với anh,

“Hoài Việt, em chưa có nói chuyện của ba cho anh đúng không?”

Cố Hoài Việt ngẩn ra.

Nghiêm Chân ngồi ở trên giường, xoa hai chân

mình mà nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm yên tĩnh, rất đẹp, thích hợp để nhớ

lại, “Ba em tham gia quân ngũ được 8 năm, ông ấy nói rằng con số này rất đẹp,

ông ấy nói rằng con số này thực thích hợp khi tham gia quân ngũ. Sau này, khi

em 9 tuổi thì ba em chuyển nghề. Rất kỳ quái, có nhiều chuyện trước kia em đều

đã quên, nhưng trong ngày này lại cố tình nhớ lại rất rõ.”

Ngày đó ba cô tìm một chiếc xe, đem những vật

phẩm tư nhân của ông ở trong quân đội chuyển về. Không có bao nhiêu, chỉ có một

ít thư cùng một cái ba lô, còn có cái quân hàm bị gỡ xuống mà thôi.

Cô đứng ở nơi đó, khó hiểu hỏi ba cô đã xảy ra

chuyện gì.

Ba cô đối với cô luôn luôn hòa ái, mặc dù là

lúc này cũng chỉ cười cười, xoa xoa đầu cô, “Bé, ba về sau không trở lại quân

ngũ nữa, con cùng ba về nhà có được không?”

Cô ngây thơ gật gật đầu, chỉ vào những thứ ba

đang sắp xếp rồi hỏi,“Ba à, ba có thật ít đồ nha…”

Câu trả lời của ba cô chính là nụ cười ấm áp.

Một người quân nhân khi rời khỏi quân ngũ

chính là thời điểm phải đối mặt với những sự thật phát sinh nơi xã hội, nhưng

dưới tình huống bình thường bọn họ cũng không hướng bộ đội yêu cầu cái gì. Bởi

vì họ là một người đàn ông chân chính từng trải và có kinh nghiệm, khiến cho bọn

họ có dũng cảm đối mặt với tất cả. Ba của cô cũn