
ia, nếu chỉ có hai vợ chồng với
nhau cô cũng không cảm thấy gì, nhưng bị người khác nhìn thấy dáng vẻ
thân mật như vậy trong lòng cũng có chút xấu hổ.
Triệu Kiến Quốc
ngược lại không có phản ứng gì, không biết là bởi vì da mặt anh dày
không sợ bị người cười hay là bởi vì thói quen lúc nào nhìn người khác
cũng là một khuôn mặt đen, cho dù là đỏ mặt thì người khác cũng nhìn
không ra; thế nhưng anh cũng không ở lại phòng bệnh bao lâu liền đứng
lên đi ra ngoài, nói là muốn đi rửa hộp đựng cơm.
Dương Vân Tú nhìn Hàn Mai đỏ mặt ngượng ngùng cũng không trêu cô nữa, cầm bát múc cháo gà đưa cho Hàn Mai.
“Mau nhân lúc còn nóng uống đi, chị đã bảo dì Trần hầm nhiều giờ đấy.”
“Chị dâu, sao chị biết em ở trong này?”
“Lão Ngô nhà chị gọi điện nói. Anh ấy cũng muốn đến thăm em, nhưng công việc trong bộ đội bận rộn, với lại anh ấy là đàn ông, không biết nên mua cái gì cho em, nên lệnh cho chị đến đấy!!”
“Chị dâu tới em đã vui rồi, sao dám để chị phải tốn kém như vậy chứ!”
“Chị là người thẳng tính, ghét nhất là bộ dạng khách khách khí khí của người khác, em đừng có nói như vậy với chị nha! Như thế nào rồi? Đứa bé trong bụng vẫn ổn chứ?”
“Vâng, bác sĩ nói tạm thời đã ổn định, nhưng phải ở lại theo dõi vài ngày.”
“Nhìn bụng em cũng không lớn lắm. Đứa bé mấy tháng rồi?” Dương Vân Tú nhìn bụng Hàn Mai hỏi.
“Chưa được ba tháng, ban đầu thấy bụng có thêm thịt em còn tưởng mình mập lên, không dám ăn nhiều.”
…….
Hàn Mai và Dương Vân Tú, một người đang mang thai, một người đã làm mẹ, hai người phụ nữ hăng say trò chuyện trong phòng bệnh. Hàn Mai cũng nhân cơ hội hỏi Dương Vân Tú ít chuyện thường gặp lúc mang thai, Dương Vân Tú
cũng vui vẻ giải thích từng chuyện một. Hai người nói chuyện một chút,
từ chuyện mang thai đã nói sang đứa bé, từ chuyện quần áo nói đến chuyện ăn uống, Dương Vân Tú khó có được người trò chuyện cùng nên rất vui vẻ.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, nhìn đồng hồ đeo tay cũng thấy đã đến lúc phải về, Dương Vân Tú liền đứng dậy tạm biệt.
“Lão Ngô vốn là muốn chị đến thăm em nhiều một chút, nhưng hai ngày này chị
đang bận một hợp đồng sắp ký kết, công ty dự định mua mảnh đất ở Hà
Đông, xây dựng khu dân cư và trung tâm thương mại, đây là một hạng mục
lớn, chị đã lên kế hoạch được hai năm rồi, bây giờ chính là thời điểm
mấu chốt, cho nên mấy ngày này không thể tới thăm em thường xuyên được,
nhưng chị sẽ bảo dì Trần nấu cháo gà đưa tới.” Dương Vân Tú nói tới mảnh đất ở Hà Đông kia đầy hưng phấn, giống như hiện tại đã có thể nhìn thấy cảnh phòng ở cũ nát ở mảnh đất kia vài năm sau đã biến thành một khu
phố phồn hoa.
“Là khu đang làm đường đó sao?” Hàn Mai nghe Dương Vân Tú nói, không có vui mừng cho chị mà cau mày hỏi.
“Đứng thế! Có chuyện gì?” Dương Vân Tú cũng phát hiện biểu tình của Hàn Mai có chút không đúng.
Có chuyện gì? Là vấn đề lớn đó!
Mảnh đất kia Hàn Mai cũng biết, kiếp trước cô đã nghe Lý Khải Dân và bạn bè
của hắn nhắn đến trên bàn cơm, báo chí cũng đăng tin về nó lên trang
đầu. Dương Vân Tú nhìn trúng mảnh đất kia vốn dĩ rất tốt, hơn nữa Chính
phủ đang làm đường, sau này giao thông cũng vô cùng thuận tiện. Nhưng
vấn đề là kiếp trước trong lúc tu sửa con đường kia thì xuất hiện một
cái hố lớn, sau đó chuyên gia đến kiểm tra mới phát hiện ra bên dưới
mảnh đất kia là một cái hố không đáy, kết quả cuối cùng là toàn bộ công
trình đang thi công phía trên đều phải ngừng lại, không ít nhà đầu tư
địa ốc cũng vì vậy mà lâm vào phá sản. Theo tình huống bây giờ mà nói,
xem ra Dương Vân Tú có lẽ cũng là một trong những nhà đầu tư kia rồi.
Chuyện này khiến Hàn Mai rất khó nghĩ, nếu cô không biết chuyện này thì không
nói làm gì, nhưng vấn đề là cô biết! Cô cũng không có khả năng trơ mắt
nhìn người ta nhảy xuống hố được. Chuyện này nhất định phải nói ra, cho
dù cô không nói thì người khác cũng không biết, nhưng trong lòng cô sẽ
rất khó chịu, nhưng rốt cuộc phải nói như thế nào mới hợp lý đây.
Hàn Mai còn đang suy nghĩ cách ngăn cản Dương Vân Tú triển khai dự án,
Dương Vân Tú thấy Hàn Mai như có điều suy nghĩ, lấy tay quơ quơ trước
mặt cô hỏi, “Mai Tử, em làm sao vậy?”
“Chị dâu, có một việc em không biết có nên nói hay không..”
“Có chuyện gì em cứ nói thẳng đi, em biết là chị không thích vòng vo mà.”
“Khoảng nửa năm trước, lúc em ngồi tàu đến bộ đội thăm Kiến Quốc thì nghe được
một cụ ông sống tại Hà Đông nói chuyện, có một ngày nhà Tổ của ông cụ
đột nhiên sụt xuống, sâu hơn hai thước! Mà lại không chỉ sụt một chỗ
đâu. Ông cụ kia sợ, cũng không dám ở đó nữa.”
“Có chuyện đó thật sao?” Dương Vân Tú nghe xong lập tức khẩn trương.
“Chị dâu, em có thể gạt chị chuyện này sao? Chị phái người đi điều tra chẳng phải sẽ biết rõ sao?”
“Mai Tử, chuyện này rất quan trọng, chị đi trước đã, đúng rồi, chuyện này em đừng nói với người khác, biết không?” Dương Vân Tú cầm túi xách lên, đi ra cửa vẫn không quên dặn dò Hàn Mai.
“Em biết rồi.” Buổi tối hôm đó, Triệu Kiến Quốc không trở về bộ đội mà cùng Hàn Mai chen chúc trên giường
bệnh chật hẹp một đêm. Cả buổi tối anh đều nằm ng