
tốt lên, lại có anh ở bên cạnh nữa, khẩu vị vì thế cũng cực kỳ tốt.
Hai người anh một miếng em một miếng, không chú ý có người đứng ngoài cửa.
Dương Vân Tú ở nhà nghe Ngô Bân gọi điện nói Hàn Mai nằm viện, lập tức giật
mình chấn kinh, sau khi hỏi rõ ràng liền vội vàng gọi bảo mẫu trong nhà
nấu cháo gà mang tới bệnh viện.
Triệu Kiến Quốc là do một tay
chồng chị - Ngô Bân dẫn dắt, giao tình cũng vài chục năm rồi, chồng chị
xem Triệu Kiến Quốc như em trai ruột mà đối đãi, còn giao phó cho chị
phải để ý, chăm sóc vợ của Triệu Kiến Quốc. Bình thường chị vô cùng chán ghét loại người dựa vào quan hệ mà bò lên này, chị tuyệt đối không cho
phép loại chuyện này xuất hiện trong công ty của mình, cho nên khi lão
Ngô bảo chị an bài công việc cho Hàn Mai, chị chỉ coi Hàn Mai như những
quân tẩu khác, ngay cả mặt mũi người ta cũng không nhìn, trực tiếp giao
cho Lâm Bảo Phong lo liệu. Sau này cũng là vì Lâm Bảo Phong báo cáo lại
công việc trong xưởng thì chị mới nghĩ tới dù sao cũng là vợ anh em của
chồng, mà còn là lần đầu tiên lão Ngô mở miệng nhờ chị giúp đỡ, thế nào
cũng phải cho anh ít mặt mũi.
Nghĩ như vậy nên chị mới lên tiếng hỏi thăm Hàn Mai, không nghĩ tới Lâm Bảo Phong lại đánh giá cao Hàn
Mai, nói sau khi tới xưởng, Hàn Mai rất nhanh đã thân quen với những
công nhân khác, còn dạy họ cách hoàn thành công việc nhanh hơn, dựa vào
khả năng của cá nhân mà phân công hợp tác, nhờ phương pháp của cô mà
hiệu suất công việc tăng lên không ít, hiện tại những công nhân kia trên căn bản đều nghe theo lời của Hàn Mai, có chuyện gì cũng hỏi cô.
Cuối cùng Lâm Bảo Phong còn uyển chuyển hỏi có nên để Hàn Mai thử làm quản
lý trong xưởng hay không, để Hàn Mai tôi luyện một chút, có lẽ về sau sẽ đem lại lợi ích lớn cho công ty.
Dương Vân Tú hiểu rõ con người
Lâm Bảo Phong. Sau khi mắt bị thương, Lâm Bảo Phong mới tới làm việc
trong xưởng, từ một công nhân bốc vác nho nhỏ bắt đầu đi lên, đến bây
giờ cũng đã làm việc cho chị được tám năm rồi. Người này làm việc rất
chắc chắn, phần lớn chuyện trong xưởng đều là một tay anh ta quản lý,
chị không cần nhúng tay vào quá nhiều. Lâm Bảo Phong rất ít khi khen
ngợi người khác trước mặt chị, nhiều năm như vậy, anh ta chưa lần nào
nói giúp người khác một câu nào, điều này cũng khiến chị càng cảm thấy
hứng thú với Hàn Mai hơn.
Lần diễn văn nghệ trong bộ đội, chị
cũng gặp qua Hàn Mai vài lần, có điều chỉ là nhìn từ xa, có gặp mặt thì
Hàn Mai cũng giống người khác chào chị một tiếng ‘Dương Tổng’, cũng
không bởi vì quan hệ của Triệu Kiến Quốc mà tiến lên làm quen với chị,
ngược lại Tào Thải Ngọc mỗi lần nhìn thấy chị đều một câu chị dâu, hai
câu chị dâu, nếu không cũng là Đặng Chí Cường nhà em thế này, Đặng Chí
Cường nhà em thế kia, khi nói chuyện còn thỉnh thoảng nhắc tới chuyện
xét duyệt danh ngạch trong bộ đội, làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
Xem qua tư liệu của Hàn Mai mới biết trước kia ở quê cô còn mở tiệm ăn, hơn nữa nghe nói tiệm ăn kia kinh doanh cũng không tệ, chủ yếu nhất tất
nhiên là địa điểm được lựa chọn rất tốt, xem ra cô gái này cũng rất có
mắt nhìn.
Vốn tính toán là qua năm mới sẽ để Hàn Mai thử công
việc quản lý trong xưởng đóng hộp để học hỏi thêm kinh nghiệm, sau đó sẽ tìm cơ hội để điều cô tới bên cạnh chị để Hàn Mai học thêm những thứ
khác. Không nghĩ tới năm mới mới được có mấy ngày mà đã xảy ra chuyện
rồi, thật may là Hàn Mai và đứa nhỏ đều không việc gì.
Dương Vân
Tú xách theo cháo gà, mấy hộp thuốc bổ cho phụ nữ có thai cùng một túi
trái cây đứng ở cửa phòng bệnh thật lâu rồi, bên trong vẫn anh một miếng em một miếng ngọt ngọt ngào ngào, vợ chồng son không nhìn thấy chị, làm hại chị đứng ở cửa, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Nhìn Triệu Kiến Quốc đút từng muỗng cơm cho Hàn Mai, Dương Vân Tú cảm thấy
người trẻ tuổi đúng là đủ kích tình, lão Ngô nhà chị nhiều năm rồi chưa
đút cơm cho chị ăn lần nào.
“Vợ à, ăn thêm một miếng nữa đi, một miếng thôi.” Triệu Kiến Quốc kiên nhẫn dụ dỗ.
“Anh nói xem tất cả là bao nhiêu miếng rồi, một thìa lại thêm một thìa, em
thấy cả hộp cơm đều vào bụng em hết rồi đó.” Hàn Mai phồng miệng ai oán
nói.
“Em ăn một nửa, phần còn lại để anh ăn nốt. Em không muốn ăn nhưng cũng phải để con anh ăn chứ.” Triệu Kiến Quốc nói xong liền nhìn
bụng Hàn Mai, mặt đồng tình nói, “Con trai, con xem cái người mẹ này có
bao nhiêu hung ác kìa! Con vẫn còn ở trong bụng đã dám không cho con ăn
cơm rồi, tương lai con ra đời còn không biết phải chịu bao nhiêu tội
đây! Đứa nhỏ đáng thương…!!!”
Hàn Mai bị bộ dạng của anh làm cho
vui vẻ liền ăn thêm vài miếng, đến lúc cảm thấy no rồi mới bảo Triệu
Kiến Quốc ăn nốt phần cơm còn lại, quay đầu lại mới nhìn thấy Dương Vân
Tú đang đứng ngoài cửa.
“Chị dâu! Chị tới khi nào thế? Mau vào trong ngồi đi.”
“Chị tới được một lát rồi, thấy vợ chồng son các em ăn vui vẻ quá nên không
muốn quấy rầy nha!” Dương Vân Tú nhìn Hàn Mai cười mập mờ.
Hàn
Mai nghe xong liền ngượng ngùng, vừa rồi ăn cơm cô làm nũng với Triệu
Kiến Quốc không ít, đòi ăn món này món k