
ọc thở phì phò đem hộp
trái cây đặt lại trong túi thì nhìn thấy một hộp tổ yến thượng hạn trên
bàn, thiếu chút nữa thì chảy nước miếng, thầm nghĩ Triệu Kiến Quốc cũng
quá tốt với vợ đi, tổ yến đắt như vậy cũng chịu mua, chuyện tốt như vậy
sao Hàn Mai lại được mà cô ta thì không đây? Nghĩ thế liền buồn buồn
ngồi lại trên ghế.
Thật ra hộp tổ yến không phải do Triệu
Kiến Quốc mua mà là Dương Vân Tú mang tới mấy ngày trước, lúc đầu Hàn
Mai cũng không chú ý tới, còn tưởng rằng là lễ phẩm bình thường, sau đó
Triệu Kiến Quốc mới phát hiện ra.
Tào Thải Ngọc thấy không ai
chú ý tới mình cũng cảm thấy vô nghĩa, nếu không phải Đặng Chí Cường
buộc cô ta tới, cô ta cũng không muốn tới! Huống chi thời gian cô ta và
Hàn Mai đến theo quân cũng không sai biệt lắm, mọi người đều như nhau,
cô ta cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ người ta đã mang bầu, mấy
tháng nữa sẽ sinh, còn cô ta ngay cả cái rắm cũng không có, tâm tình làm sao có thể thoải mái được. Tào Thải Ngọc và Đặng Chí Cường kết hôn cũng đã ba năm rồi, không biết tại sao vẫn chưa có thai, cũng vì chuyện này
mà mẹ chồng chưa cho cô ta sắc mặt tốt bao giờ. Tuy cha Tào Thải Ngọc là bí thư chi bộ thôn, nhưng con gái đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi,
ông cũng không tiện nói gì, huống chi cô ta lại gả vào Đặng gia đã lâu
rồi mà vẫn chưa có thai, ông có muốn nói gì cũng toàn là những lời
khuyến khích. Cũng bởi vì như vậy mà khi Đặng Chí Cường nói muốn để Tào
Thải Ngọc theo quân, cô ta mới sảng khoái đồng ý. Trước kia ở nhà còn có thể nói là do Đặng Chí Cường quanh năm không ở nhà nên không mang thai, nhưng bây giờ cũng đã theo quân nửa năm rồi mà vẫn không có chút động
tĩnh nào. Theo lẽ thường thì cũng phải mang bầu rồi chứ, huống chi Đặng
Chí Cường cũng không phải không cố gắng, làm sao lại không có bầu được!
Bởi vì cái bụng không có tiền đồ nên năm nay Tào Thải Ngọc cũng không
dám về nhà ăn Tết, chỉ sợ mẹ chồng lại hỏi chuyện con cái.
Tào
Thải Ngọc vừa nghĩ đến chỗ này thì nghe thấy Lưu Anh nói, “Không nghĩ
tới mấy phương thuốc kia lại hữu dụng như vậy, mới uống có mấy tháng mà
đã có thai rồi.”
“Thật ra thì phương thuốc này cũng không có lợi hại như chị nói đâu, chỉ là ít thuốc điều dưỡng thân thể thôi, trước
kia em có hàn khí trong người nên mới không có thai được, điều dưỡng tốt rồi dĩ nhiên là phải có chứ.”
Tào Thải Ngọc vừa nghe liền đứng
bật dậy, nhào tới trước giường, mãnh liệt nắm tay Hàn Mai, hai mắt sáng
lên hỏi, “Hai người đang nói phương thuốc gì?”
Hàn Mai bị hành động của cô ta làm giật mình, muốn rút tay về lại bị nắm chặt hơn, trên cổ tay cũng đỏ hết lên.
“Cô đang làm gì đấy? Còn không mau buông tay ra! Mai Tử đang mang thai đấy!” Lưu Anh lớn tiếng quát.
Bị Lưu Anh quát, Tào Thải Ngọc mới ý thức được vừa rồi mình phản ứng hơi
quá, ngượng ngùng thả tay ra hỏi, “Mai Tử, không nắm đau cô chứ? Tôi
nhất thời kích động nên quên mất! Đúng rồi, vừa rồi các cô đang nói tới
phương thuốc gì thế?”
Hàn Mai nhìn Tào Thải Ngọc mong đợi nhìn
mình cũng biết vì sao vừa rồi cô ta lại có phản ứng như vậy, trong lòng
thở rồi, xem ra không phải chỉ có một mình cô trong mong đứa bé.
“Cũng không có gì, chỉ là mấy phương thuốc điều dưỡng thân thể bình thường tôi hay uống.”
“Mau nói cho tôi nghe một chút đi.” Tào Thải Ngọc gấp gáp nói, lời ra khỏi
miệng mới như nhớ tới cái gì, vội vàng nói tiếp, “Là như này, tôi có một cô em họ, em ấy kết hôn đã lâu rồi mà vẫn chưa có thai, cả nhà tôi đều
lo lắng thay cho em ấy, nghe các cô nói có phương thuốc nên tôi mới hỏi
để em họ thử một chút, nói không chừng lại có thể mang thai cũng thì
sao.”
“À.. Không ngờ cô lại tốt với em họ như vậy. Nhìn cô kích
động, ai không biết còn tưởng rằng chính cô vội vã sinh con đấy!” Lưu
Anh trong bụng biết rõ, người phụ nữ này chính mình muốn đứa bé lại nhất định kéo ra một “em họ”, chẳng lẽ muốn có con là chuyện mất mặt sao?
Tào Thải Ngọc vừa nghe liền vội vã giải thích. “Tôi mới không vội vã sinh
con! Trông trẻ con rất mệt mỏi, lại phải vừa dọn phân vừa dọn nước tiểu, bẩn lắm, nếu không phải vì em họ tôi thì còn lâu tôi mới muốn phương
thuốc này.”
Lưu Anh không ưa chính là dáng vẻ này của cô ta, hừ một tiếng liền không thèm để ý tới nữa.
“Mai Tử, cô nói cho tôi biết phương thuốc này cũng không tổn thất gì đúng
không, nếu không cô nói cho tôi một cái giá, tôi mua lại của cô.” Tào
Thải Ngọc nghĩ cũng chỉ là một phương thuốc không phải sao? Có cái gì
đặc biệt hơn người đâu, cùng lắm thì tiêu ít tiền mua lại là được.
“Chị Thải Ngọc, đưa cho chị phương thuốc này cũng được, chị đừng nói tới
tiền bạc, em cũng sắp làm mẹ rồi, em họ chị muốn có con em cũng hiểu.
Chỉ là em họ chị dùng thuốc này cũng chưa chắc chắn sẽ có tác dụng, đây
chỉ là thuốc điều dưỡng thân thể, chưa chắc em họ chị cũng là do có hàn
khí mà không có thai được. Cũng có khả năng là vấn đề không phải do cô
ấy, nói không chừng là do chồng cô ấy cũng nên. Nếu không chị khuyên vợ
chồng em họ chị đến bệnh viện làm kiểm tra đi.”
“Được rồi! Cô cứ đưa thuốc cho tôi trước