
hù Yến Băng Hàn ta như vậy sao?”
Lạc Tuyết vẫn nghiêm mặt, nhưng cũng đã thu hồi kiếm, không nói.
Yến Băng Hàn đến gần Lạc Tuyết, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một chút,
giống như nghi ngờ nói: "Trước kia không chú ý, bây giờ nhìn, tại sao
ngươi thấp như vậy? thấp như vậy không giống như một trang nam tử oai
hùng.”
Lạc Tuyết nghe vậy, mặt co rút vào cái, cắn răng nói: "Vóc dáng thấp không phải là nam nhân sao? Lời của Điện hạ thật không có đạo lý!"
"Hả? Vậy ngươi lấy vợ rồi sao?" Yến Băng Hàn ung dung trêu tức nói.
Lạc Tuyết thiếu chút nữa hôn mê, lúc vừa rồi còn có bộ dạng muốn đánh nhau
đến sống chết, lúc này lại bỏ hết việc nước trêu chọc nàng?
"Ngươi có ý gì? Ta có cưới vợ hay không liên quan gì đến ngươi? Chẳng lẽ, Điện hạ muốn tuyển Vẫn mỗ làm Phò mã cho công chúa muội muội của ngươi?" Lạc Tuyết tức giận gầm nhẹ nói.
Yến Băng Hàn bị thái độ Lạc
Tuyết chọc cười lớn không ngừng, thật lâu sau vẫn không dừng lại được,
Lạc Tuyết tức giận vẫn trừng lớn mắt, đứng bên cạnh không đáp lại.
"Ca ca, muội có thể đi ra sao?" Một giọng nói thanh thúy mềm mại từ sau tấm bình phong vang lên, Lạc Tuyết lặng một giây, ngay sau đó rất hối hận,
chỉ thấy Bình Dao công chúa lộ cái đầu của nàng ra cười ngọt ngào.
"Đi ra đi, Bình Dao, đừng đứng đó nhìn lén!" Yến Băng Hàn ngừng cười hướng
Bình Dao ngoắc tay, Bình Dao giật mình nhảy đến trước mặt Lạc Tuyết.
"Vân công tử, chúng ta lại gặp mặt." Bình Dao tuy ăn mặc một thân nam trang, nhưng không cách nào che giấu được sự thanh cao giữa hai lông mày của
nữ tử.
Lạc Tuyết khóe miệng kéo ra một nụ cười tươi tắn, "Ừ, công chúa đã lâu không gặp?"
"Ta rất khỏe, ta theo ca ca đến Đại Kim là để tìm huynh. Không ngờ, đã bị
huynh tìm thấy chúng ta nhanh như vậy. ha ha.” Bình Dao ngây thơ nụ cười mang theo nét thẹn thùng thiếu nữ hoài xuân , nhìn lên Lạc Tuyết một
cái, rồi lại vội vàng cúi đầu.
Tìm nàng? Lạc Tuyết nghi ngờ nhìn
về phía Yến Băng Hàn, Yến Băng Hàn nhìn về phía Bình Dao bĩu bĩu môi,
"Nàng cứng rắn quấn ta muốn đi theo ta đi tìm ngươi."
"Vậy Điện
hạ cũng là đặc biệt đến tìm Vân mỗ sao?" Lạc Tuyết hỏi, nàng chỉ sợ Yến
Băng Hàn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn nàng quy thuận Nam Chiếu quốc.
Yến Băng Hàn dừng một chút, mới nói: "Có thể, cũng không hẳn."
"Có ý gì?" Lạc Tuyết khó hiểu.
"Ta tới Đại Kim là có chuyện quan trọng muốn làm, nếu có thể thuận tiện đến tìm ngươi, cũng không phải là chuyện xấu ." Yến Băng Hàn cười có thâm
ý, Vân mỗ một khi trở thành chướng ngại vật của điện hạ, cũng sẽ không
phải là chuyện gì tốt.”
"Cho nên, ta vẫn nói câu nói kia, ta
không muốn đối địch với ngươi, càng không muốn giết ngươi, chỉ muốn
ngươi đứng ở ngoài việc nước, được chứ?” Yến Băng Hàn cấp bách yêu cầu .
Lạc Tuyết cau mày lại, đang muốn há miệng gạt bỏ, bị Bình Dao xen vào nói:
"Ca ca, huynh không cần miễn cưỡng Vân công tử nữa, có được không? Huynh ấy không đồng ý nhất định là có nỗi khổ tâm , Huynh cho huynh ấy một
chút thời gian được không?"
"Bình Dao!" Yến Băng Hàn giận tái mặt, "Không nên nhiều lời!"
"Điện hạ không nên trách cứ công chúa, Vân Hận Thiên tâm ý đã quyết, Điện hạ
không cần khuyên nữa. Nếu Điện hạ có thể đứng ở vị trí của Vân mỗ lo
lắng cho toàn cục, cũng sẽ ra quyết định như Vân mỗ. Nếu Vân mỗ không
thuyết phục được quyết tâm của Điện hạ, và Điện hạ cũng không lây động
được ý chí của Vân mỗ, chỉ có thể nói, ngươi làm chuyện của ngươi, ta
làm chuyện của ta, xem ai có thể xuất được chiêu cao nhất mà thôi." Lạc
Tuyết bình tĩnh nói.
Vấn đề lại trở về điểm bắt đầu, khói súng
của hai người tràn ngập trong im lặng, lâu sau, Lạc Tuyết mở miệng
trước: "Điện hạ, Vân mỗ cáo từ! Nhưng mà Vân mỗ sẽ chú ý đến nhất cử
nhất động của Điện Hạ ở Đại Kim, xin Điện hạ đừng nên đặt mình vào nguy
hiểm!"
Thấy Lạc Tuyết phải đi, Bình Dao lại vội vàng kéo ống tay
áo Lạc Tuyết lại, hỏi "Vân công tử, lúc trước huynh nói chuyện làm phò
mà có phải vậy không?”
"À?" Lạc Tuyết kinh ngạc, rất lâu sau mới
tìm được giọng nói của mình, ngượng ngùng nói: "Công chúa nói đùa, ý Vân Hận Thiên không phải như thế này. Ta. . . . . . Ta muốn nói là. . . . . . Nói ta không thích hợp với công chúa, ta là người Đại Kim , không thể làm. . . . . ."
Lạc Tuyết đối với người nào cũng có thể lạnh
lùng, cố tình bày ra bộ mặt lạnh đối với cô nương đang tỏ tình với mình, nhưng nàng còn chưa có giải thích xong, đã bị Yến Băng Hàn không nhịn
được cắt ngang: "Được rồi, ai muốn ngươi làm ta phò mã Nam Chiếu quốc ta chứ? Phải đi thì đi nhanh đi!"
"Ca ca?" Bình Dao nhanh chóng kêu to, Lạc Tuyết tức giận tối mặt, hung hăng trừng mắt liếc Yến Băng Hàn,
xoay người rời đi. Bình Dao muốn đuổi theo đi ra ngoài, bị Yến Băng Hàn
đưa tay ngăn lại, gầm nhẹ nói: "Muội làm gì đấy? Hắn làm sao có thể làm
phò mã? nếu Hắn có ý tưởng này, sẽ không kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của huynh, Bình Dao, muội nên quên ý niệm này cho huynh!"
Bình Dao "Oa" khóc lớn lên, trong màn đêm yên tĩnh cực kỳ vang dội, Yến Băng Hàn vội che miệng nàng ta lại kéo đi.
Lạc Tuyết đã vận công bay ra khỏi tòa trạch vi