
uân Diệp trợn mắt nói.
"Được, ba huynh đệ ta uống một chén đi, vừa
đúng thiếu nha đầu Băng Nguyệt, có thể sảng khoái khoái uống rồi !"
Phong Liệt Diễm trêu ghẹo cười to nói.
Lạc Tuyết bị hai nam nhân
này kéo mạnh ấn ngồi ở trên bàn cơm, ăn uống thêm một trận nữa. Cho đến
tận nửa đêm mới trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Giấc ngủ này Lạc
Tuyết ngủ rất say, rất yên ổn. Không gặp ác mộng nữa, nhưng mà trong
giấc mộng có một gương mặt nữ nhân đang hoảng hốt, không ngừng kêu: "Con gái, con đang ở đâu?" Lạc Tuyết liều mạng đi xem, hình như là gương mặt của Triển Nguyệt Dung, sau đó lại biến thành một khuôn mặt xa lạ mơ hồ
khác, Lạc Tuyết muốn nhìn rõ ràng chút, nữ nhân kia lại rời đi, cho dù
nàng la lên như thế nào cũng không tiếp tục quay đầu lại. Kêu khẽ một
tiếng tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa, nữ nhân kia, là mẹ ruột của nàng sao?
Lạc Tuyết cả ngày tinh thần hoảng hốt, vì nữ nhân gọi nàng là con gái trong cảm thấy lo lắng, nhưng nàng thật sự không biết làm cách nào mới có thể nghe được tin tức về mẹ ruột nàng, thậm chí, ngay cả tên tuổi mẹ ruột
nàng cũng không biết, có thể nói được lời gì? Buồn bực vô cùng, tinh
thần tự nhiên cũng sẽ không tốt lên được bao nhiêu, Lăng Băng Nguyệt trừ sáng sớm gặp một lần, sau đó không nhìn thấy nữa, Lạc Tuyết thở phào
nhẹ nhõm, xem ra lời nói ám hiệu của nàng cho Lăng Băng Nguyệt hôm qua
sau khi trở về "Nghịch Kiếm Các" có tác dụng rồi, thật sự không đến làm
phiền nàng nữa.
Kết quả lúc xế chiều, giấc mộng đẹp của Lạc Tuyết bị đánh vỡ. Trong phòng nghị sự, Lăng Quân Diệp và Phong Liệt Diễm đang giới thiệu các nhân vật hắc bạch hai bên nhà, cùng với một người đang
khẩn cấp tìm kiếm nàng — đệ tử chân truyền của "Mặt quỷ thần y" Vân Hận
Thiên.
Lăng Băng Nguyệt bưng một chén cháo tổ yến rón rén đi vào, kêu một tiếng: "Vân đại ca?"
Ba người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Băng
Nguyệt đều là bụi, trên mũi còn mang theo một ít nhọ, áo quần nhiều nếp
nhăn, đặc biệt chật vật đứng ở đằng kia, Lăng Quân Diệp tái mặt tức
giận, quát lên: "Băng Nguyệt, Muội làm cái gì vậy hả ? sao lại ra bộ
dáng này?"
"À? Nha đầu trong tay muội là cái gì vật? Huynh xem
một chút." Phong Liệt Diễm nói xong tò mò đứng dậy, Lăng Băng Nguyệt vội đem cháo dấu ở phía sau, nói: "Phong Đại Ca, không cho nhìn! Đây là cho Vân đại ca ."
"Hả? Vân Thiên là của đệ, ngươi xem một chút nha đầu này giở trò quỷ gì vậy?" Phong Liệt Diễm buồn bực bĩu môi, nói.
Lạc Tuyết bất đắc dĩ, không để ý lắm nói: "Băng Nguyệt cô nương, nàng mang đi đi! Vân Thiên không cần!"
"Vân đại ca, đây
chính là công sức mà muội bỏ ra suốt một ngày, mới học được từ Lý thẩm ở dưới phòng bếp, huynh nếm thử một chút đi!” Lăng Băng Nguyệt vội vã vội đem cháo tổ yến bưng đến trước mặt của Lạc Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn
chờ mong nhìn Lạc Tuyết nói.
"Nha đầu? Có phần của đại ca hay
không?" Lăng Quân Diệp đen mặt hỏi. Lăng Băng Nguyệt "Hắc hắc" cười khúc khích, "Cháo tổ yến của Đại ca và Phong đại ca muội sẽ sai Lý thẩm đi
làm, lập tức sẽ có. Các huynh đợi một chút nhé."
Quả bom nhỏ này
vừa quang ra, trên mặt Lăng Quân Diệp và Phong Liệt Diễm đều giăng đầy
mây đen, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lạc Tuyết và Lăng Băng
Nguyệt, trừng mặt nhìn một lát, Lăng Quân Diệp miễn cưỡng cười nói: "Vân Thiên, đây là tâm ý của Băng Nguyệt, do muội ấy tự mình làm, ngươi thử
nếm thử một chút."
"Ta không thích ăn thứ này, cho Lăng huynh đi." Lạc Tuyết nhàn nhạt lắc đầu nói.
Lăng Băng Nguyệt như chạm vào cây đinh, khuôn mặt nhỏ nhắn tối sầm lại, gắt
giọng: "Vân đại ca, đại ca nói huynh quá gầy, muội mới nghĩ đến nấu cho
huynh đồ để bồi bổ thân thể, huynh nếm thử một chút đi, Lý thẩm nói muội làm cũng không tệ lắm ."
Lạc Tuyết thật sự không đành lòng nhìn
sắc mặt của một cô nương như vậy, đành nhận lấy, để ở một bên, khẽ mỉm
cười, "Băng Nguyệt cô nương, chúng ta còn có việc cần bàn, không bằng
muội ra ngoài trước đi, cháo này lát nữa ta nhất định uống..., được
không?"
Lăng Băng Nguyệt còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không vui lắm của Lạc Tuyết, liền nhỏ giọng nói: "À, vậy cũng tốt,
nhưng mà Vân đại ca lát nữa nhất định không được quên đó, nhân lúc còn
nóng nhớ uống nhé."
Lăng Băng Nguyệt mới vừa lui đến cửa, đã thấy một vị huynh đệ đi vào, ôm quyền nói với Lăng Quân Diệp: "Tổng Đà Chủ,
tiểu thư Nhược Lan của Nam Cung thế gia đến, yêu cầu gặp Tổng Đà Chủ!"
Vừa nghe nói là Nam Cung Nhược Lan, mấy người đều ngẩn người, tại sao lại
tới? Lăng Băng Nguyệt "À?" hét to một tiếng, đi về phía cửa chính. Nhìn
lại nét mặt Lạc Tuyết, khó coi đến sắp hỏng mất, Lăng Quân Diệp cười "Ha ha ha" nói: "Nam Cung tiểu thư đâu phải đến gặp ta chứ? Rõ ràng là đến
gặp người nào đó!"
Phong Liệt Diễm cũng cười lên, hai người phối
hợp hướng Lạc Tuyết làm ra ánh mắt hâm mộ, Lạc Tuyết tức giận hừ lạnh
một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài cửa. Náo nhiệt như vậy tại sao lại không đến nhìn một chút? Hai người nam nhân này bật cười đi theo ra ngoài.
Chờ bọn hắn đến cửa chính, hai mĩ nhân đã bắt đầu tranh cãi!
"Ngươi tới