
em náo nhiệt, xin lập tức trở về,
Vân Hận Thiên không lưu khách!"
Lời Lạc Tuyết vừa nói ra, phía
dưới lập tức khe khẽ bàn luận, sau đó liền có từng nhóm người đi ra
ngoài, những người này cũng sợ hãi tên tuổi của Vân Hận Thiên, nên không dám lỗ mãng, cuối cùng chỉ còn lại mười mấy người không đi.
Lạc Tuyết cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Xem ra mấy người các ngươi thật sự đến để cầu y ?"
"Đúng vậy, tại hạ bị tật ở chân, đến ngày mưa dầm liền phát tác, đã đau hơn
mười năm, không biết Vân công tử có thể có biện pháp chữa trị hay
không?" Một Thư Sinh trẻ tuổi người ôm quyền thi lễ nói.
"Hả? Ngươi biết võ công sao?" Lạc Tuyết hoài nghi nói, không biết võ công làm sao có thể đi ám sát Thượng Quan Vũ Điệp?
"Tại hạ biết một chút." Này thư sinh trẻ tuổi này có chút lúng túng nhưng vẫn đáp.
"Vân mỗ không hành y vì việc thiện, các ngươi chắc đã nghe nói qua? Ai cầu
y, không cần tiền xem bệnh, chỉ cần chém một nhát đao trên người Thượng
Quan Vũ Điệp con gái của Thượng Quan Tướng quân— Trang Thân Vương phi,
chỉ cần thấy máu cũng đủ rồi." lời nói Lạc Tuyết vừa nói ra, mọi người
một mảnh xôn xao, Lạc Tuyết nói tiếp: "Cho nên, nếu làm không được, nên
sớm rời đi, hơn nữa Vân mỗ còn phải cảnh cáo các vị, nếu có người đem
chuyện hôm nay để lộ ra, môt khi bị Vân mỗ biết được, định không sẽ nhẹ
nhàng tha thứ! Cho nên các vị nhanh chóng suy nghĩ cho rõ ràng!"
Lời nói của Lạc Tuyết nhìn có vẻ như nhẹ nhàng, nhưng khiến người nghe
không rét mà run, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, chỉ có ba người rời đi, còn lại mọi người đều gật đầu đồng ý, "Chỉ cần Vân công tử có thể chữa
tốt cho vết thương của chúng tôi, lên núi đao xuống biển lửa quyết không chối từ!"
"Được, đồng ý! Nhưng hôm nay Vân mỗ có chuyện quan
trọng hơn muốn làm, mười ngày sau sẽ trở lại Cảnh Châu trị thương cho
các vị, như thế nào?" Lạc Tuyết hiện tại chỉ một lòng muốn mau sớm chạy
tới thành Uyển An, nên đã đẩy (về) lùi thời gian, dù thế nào đi nữa bọn
hắn bị thương cũng không gấp.
"Vân công tử? Vân công tử hôm nay
bọn ta mãi mới chờ đến lúc công tử đến, tại sao lại có thể chờ mười
ngày?" đã có người gấp gáp hô lên. "Nếu đợi không được, không cần đợi!"
Lạc Tuyết lạnh lùng ném một câu nói liền đi về phía hậu đường.
"Vân Thiên?" Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp vội đuổi theo, đến hậu đường, Lạc Tuyết dừng bước lại, đứng tấn nói: "Phong Đại Ca, Lăng huynh, Vân
Thiên muốn lập tức đi, chuyện này đối với Vân Thiên mà nói cực kỳ quan
trọng, phiền các huynh chăm sóc tốt Nhược Lan. Nếu chuyện thuận lợi,
mười ngày sau Vân Thiên sẽ trở về ."
"Vân Thiên, đã xảy ra chuyện gì? Người thiếu niên kia là ai? Hắn đi đâu rồi?" Phong Liệt Diễm vội la lên, "Hắn là, người thân của ta, cụ thể, bây giờ còn chưa có thể nói
cho các huynh biết được, các huynh cho ta chút thời gian, được không?
Đến lúc đó các ngươi tự nhiên sẽ biết." Lạc Tuyết nói.
Lăng Quân Diệp cho nàng một ánh mắt tin tưởng, "Vân Thiên, ngươi đi đi! Mọi sự cẩn thận!"
"Vân Thiên, huynh đưa đệ đi!" Phong Liệt Diễm không yên lòng nói.
"Không cần, Phong Đại Ca, huynh chăm sóc tốt Nhược Lan là được rồi. đệ đi
thôi!" Lạc Tuyết quay đầu đi về phía chuồng ngựa, dắt ra Truy Phong ra,
nhìn hai người nam nhân này một cái, nhảy lên lưng ngựa, vội vã đi.
"Đệ ấy không phải nói Vân gia chỉ còn một mình đệ ấy là con cháu sao?"
Phong Liệt Diễm nhìn theo bóng dáng Lạc Tuyết càng ngày càng xa, kỳ quái âm thầm suy nghĩ nói: "Đây là hướng đi kinh thành, chẳng lẽ là cùng
chạm trán với người trong kinh thành sao? Vậy cũng không cần gấp như vậy chứ? Không đúng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Liệt Diễm ngươi nói cái gì?" Lăng Quân Diệp hỏi, "Oh, ta chỉ cảm thấy kỳ quái, không
biết xảy ra chuyện gì?" Phong Liệt Diễm chau mày lại lên tiếng.
Trong nội tâm hai người tâm đều vì Lạc Tuyết mà lo lắng , hi vọng tất cả mọi chuyện của hắn thuận lợi mới tốt.
Lạc Tuyết một đường phi ngựa cấp bách, chạy đến thành Uyển An đã là buổi tối ngày hôm sau.
Lạc Tuyết đi vòng qua cửa hông của Lê phủ, từ bên ngoài tường cao vận khinh công bay vào, nhanh chóng tìm được nơi ở của cha mẹ "Lan Tâm cư", nhấc
một miếng ngói nhìn vào trong, Lê Sinh Niên đang ngồi trên ghế thở dài,
Triển Nguyệt Dung đang nằm trên giường! Đôi mắt hạnh nhắm chặt lại, sắc
mặt tái nhợt không có chút hơi thở, Lạc Tuyết nhìn thấy đau lòng không
thôi, xé một mảnh áo, che ở trên mặt, tự nóc nhà phi xuống, đứng ở trong viện.
Lạc Minh Hiên từ nhỏ đã luyện võ công, thính lực tất nhiên cực tốt, nghe được tiếng vang, liền biết là Lạc Tuyết tới, vội vọt ra,
nhỏ giọng kêu lên: "Tỷ tỷ?"
"Đệ điều tất cả người làm ra ngoài,
chỉ để lại phụ thân là tốt rồi!" Lạc Tuyết nói xong lại ẩn thân đến chỗ
tối, Lê Minh Hiên vội làm theo.
Chờ tất cả được sắp xếp ổn thỏa,
Lạc Tuyết mới đi theo sau lưng Lê Minh Hiên lặng lẽ tiến vào bên trong.
Lê Minh Hiên nói: "Cha, con mời đại phu đến!"
"Được, đến xem một chút đi!" Lê Sinh Niên nói xong xoay người lại, nhìn nam tử che mặt đứng ở phía sau, rất kinh ngạc.
"Hiên nhi, đây chính là đại phu?" Lê Sinh Niên có chút khô