
” Tôi
bắt đầu run rẩy kịch liệt. Gì mà ghê thế, bất giác tôi nổi da gà, như có một luồng
hơi lạnh từ sống lưng xông thẳng lên trên.
Người đó đột nhiên ngồi dậy hỏi: “Cô làm gì mà ồn ào thế?”
“Người… Ngươi là người hay là…” Toàn thân tôi vã cả mồ hôi hột. “Bà thím, lảm
nhảm gì vậy!” Giọng nói đó có một chút bực dọc. Bà thím? Sao nghe quen tai thế
nhỉ? Tư duy của tôi sau khi ngừng đọng mất 10 giây, lập tức phản xạ! Tôi từ
trên giường nhảy cẫng lên.
“Là ông à? Hàn Tuyết Hàm? Sao ông lại nằm trên giường tôi thế?”
Đúng rồi, sao mình lại nằm trên giường? Mình nhớ là vẫn đang nằm trên ghế nệm
ngắm sao cơ mà? Không lẽ… Mình mộng du? Tôi khó hiểu, cố sức hồi ức lại, bộ não
như sắp bị xé nát mà tôi chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với mình? Đúng
rồi! Nhất định là hắn đã bày trò.
“Mộng du cái đâu cô đó? Cô nặng muốn chết, bế vào đây muốn gảy
tay luôn.” Miệng hắn không ngừng làu bàu rồi lại nằm lăn ra giường.
“Này! Ông muốn gì mà bế tôi vào đây rồi còn ở lì trong này?
Tôi không phải là người đồng tính, nên tôi vẫn cảm thấy ngại đấy!” Tôi chợt nhớ
lại chuyện giữa thanh thiên bạch nhật hắn giằng co với một người đàn ông lớn tuổi,
nên cũng thấy yên tâm hơn đôi chút.
“Đồng tính?” Hắn kinh ngạc lặp lại. Trong màn đêm âm Mỹ, tôi
không nhìn rõ khuôn mặt của hắn, nghĩ rằng trong lúc này mặt của hắn đang ngại
ngùng đến cực độ chăng? Bị người khác biết được bí mật của mình, hắn có vẻ như
không được bình thản cho lắm. Tôi vui thầm trong lòng. Hứ! Không ngờ bản cô nương
ta đây cũng tinh ranh đấy chứ! Hắn cũng có ngày bị tôi nắm được điểm yếu.
“Ha ha, đúng đó! Thế cô có dám ngủ chung với tôi không?
Trong tình cảnh này mà hắn còn dám mở miệng tươi cười nữa, đúng là một tên cực
kỳ mặt dày. Muốn dùng chiêu khích tướng chọc giận tôi hả? Bản cô nương ta đây
chẳng thèm đôi co với mi làm chi cho mệt, hơn nữa, không có hơi ấm ngủ một mình
thật lạnh lẽo. Ai sợ ai chứ? Tôi liền tung chăn ra chui vào trong ngay.”
Xoảng! Vang lên tiếng ly thủy tinh vỡ. Kì lạ, trên đầu giường
của mình sao lại có cái ly thủy tinh chứ? Tôi thận trọng mò mẫm trên đầu giường,
“Ý? Đây là cái gì vậy?” Tôi mò được một cái hộp hình vuông, hình như… Hình như
là… Hộp thuốc. Lúc nãy trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm thấy hình như có người
bế mình lên, sau đó… Hình như tôi được uống nước. Lẽ nào?... Tất cả những việc
đó đều không phải nằm mơ, giả như người bế tôi là hắn, như thế… người đút tôi uống
nước cũng là hắn, Hàn Tuyết Hàm sao?
“Khi nãy toàn thân cô nóng hổi như con gà cúm, làm phiền đến
tôi phải đút thuốc cho cô uống. Cô đúng là kém cỏi!” Thật sự là hắn sao? Mình mới
sốt à? Hèn chi cảm thấy toàn thân nóng hổi. “Cô làm gì mà đem đồ đạc của tôi để
hết ngoài sân vậy? Xém chút là tôi tìm không ra thùng thuốc rồi đây. Không nể mặt
cô cho tôi mượn tiền, tôi chẳng thèm quan tâm đến người ngốc như cô!” Không nhắc
thì tốt, nhắc đến lại khiến cho tôi phát bực lên đi được.
“Tất cả đều tại ông cả, số tiền đó tôi dùng để đóng tiền điện,
ông không biết sao? Bây giờ ông thấy đó, việc gì cũng làm không thành. Tôi mắc
bệnh đều do ông hại cả! Đem tiền trả lại cho tôi mau!” Tay chân tôi đều cùng
lúc phát động tấn công hắn, dùng hết sức lực phát tiết cơn giận nộ nín nhịn đã
lâu của mình. “Này này, này đủ rồi đấy nhé, cô nhỏ ngốc! Điên khùng đủ chưa?” Hắn
ôm lấy đầu, không làm ra bất cứ hành động phản kháng nào cả. Hứ! Kì lạ thay!
Sao bây giờ mình lại khỏe như hổ thế? Một chút vết tích bệnh cũng không còn.
“Giãi bày” đủ rồi tôi liền chui vào tấm chăn có hơi ấm hắn
làm cho ấm áp, và nghi hoặc hỏi: “Ông đã cho tôi uống thuốc gì vậy? Đúng rồi, tại
sao ông lúc nào cũng mang theo thùng thuốc bên người vậy?” Hắn bực dọc xoay người
qua phía khác đáp: “Có phải thuốc độc đâu mà lo!” Tôi tiếp tục truy hỏi: “Vậy
tai sao ông cứ kè kè mang theo thùng thuốc bên người vậy?” Hắn không lên tiếng,
hồi lâu sau mới đáp lại một câu: “Bởi vì lúc trước tôi từng học ngàng y.”
Tôi thật sự vô cùng ngạc nhiên, trong trí tưởng tượng của
tôi, các bác sĩ đều trông rất lịch sự nho nhã cả, nào có giống hắn, vừa thô bạo
vừa ngang bướng, bệnh nhân không bị hắn hù dọa bỏ chạy hết mới là chuyện lạ.
Xí! Mặc kệ. Hơn nữa tôi cũng đâu thèm nhờ hắn xem bệnh cho mình đâu mà sợ? Tôi
lười nhác xoay người qua một góc, ý thức dần dần mơ hồ chìm vào giấc ngủ…
“Bà thím, bà thím!” Đang ngủ ngon giấc, tôi bị tiếng reo gọi
truy hồn đoạt mệnh của hắn làm thức giấc. “Gì thế? Cho tôi ngủ nướng thêm chút
nữa đi… Hôm nay là ngày nghỉ mà?...” tôi có sở thích thích ngủ nướng, một khi
đã ôm lấy cái gối dù bất cứ giá nào cũng không chịu thức dậy.
“Đồ lười biếng, như thế có ma mới thèm lấy ma làm vợ, mặt trời
rọi đến đầu rồi kìa. Mau ngồi dậy làm bữa sáng cho tôi ăn!” Hắn la.
“Tôi không muốn ăn sáng, tôi muốn ngủ thêm chút nữa!” Tôi
trùm tấm mền lên đầu, lẩm bẩm. Hắn đúng là kẻ lắm chuyện! “Tôi muốn ăn, cô đi
làm cho tôi ăn mau!” Hắn vẫn không ngừng dẩy tôi ra tấm chăn. Đúng là đáng ghét
thật! Mình làm gì biết nấu nướng chứ? Có bao giờ mình lăn vào nước đâu? Không