
óc kia, ở đây trồng một
cây hoa kim ngân, vườn nhà em có 1 cây hoa kim ngân khi hoa nở rất thơm."
"Anh nghe em cả, tốt nhất nên trồng thêm hoa hồng
nữa, như thế sau này đến lễ Tình nhân, anh không cần phải đi mua, biết đâu lại
có thể bán kiếm thêm chút tiền chứ nhỉ."
"Anh sẽ chết chìm trong đống tiền mất, Hạng Tân
Dương."
"Chết chìm trong đống tiền có gì sung sướng đâu,
anh chỉ muốn chết chìm trong trái tim em, cả đời ở yên trong đó."
Tạ Nam máy móc nhìn đám công nhân thu đồ, máy móc kí
tên vào hóa đơn, máy móc nghe anh Triệu nói về cách chăm sóc hoa hồng hằng
ngày. Đợi lên xe rồi cô mới nhớ ra và đuổi theo hỏi giá cả, ông Triệu nói:
"Tiền đã trả hết rồi chị ạ."
"Tôi muốn biết giá tiền cụ thể."
Ông TRieeuh lật tập hóa đơn trong tya ra, nói cho cô
biết consố, cô gật đầu: “Cảm ơn các anh, tạm biệt”.
Cô dựa vào cổng lặng lẽ đứng nhìn, chỉ trong chốc lát
cả khu vườn bồng trở nên hoàn toàn xa lạ. Tạ Nam lấy điện thoại gọi cho Cao Như
Băng hỏi xin số của Hạng Tân Dương. Cao Như Băng không hiểu, cô chỉ nói sẽ giải
thích sau. Lấy được số rồi, cô gọi ngay cho Hạng Tân Dương, anh nghe máy rất
nhanh.
“Hạng Tân Dương, chào anh, em là Tạ Nam.”
“Nam Nam, chào em.” Hạng Tân Dương lộ vẻ xúc động.
“Chúng mình gặp nhau nhé, anh có tiện không? Vâng,
được, được, năm giờ, vẫn ở quán cà phê Lục Môn.”
Tạ Nam cất điện thoại, chạy lên nhà lấy túi, sau đó xuống
lầu khởi động xe, Vu Mục Thành vừa lúc đó lái xe về tới nơi. Nhìn thấy cô, anh
nháy đèn, cô hạ kính, nói vội vàng: “Mục Thành, em có việc gấp, phải ra ngoài
một chút, anh đừng đợi em ăn cơm nữa, trong nồi hầm có canh gà đấy”.
“Em lái xe cẩn thận”, Vu Mục Thành dặn dò, cô gật đầu
rồi lái xe đi khỏi.
Vu Mục Thành dừng xe chuẩn bị lên nhà, vô tình quay
sang nhìn khu vườn của Tạ Nam, anh hết sức ngạc nhiên. Anh qua đó nhìn kỹ hơn,
lòng thầm nghĩ, đây chắc chắn không phải là việc Tạ Nam có thể hoàn thành trong
một ngày, mà hẳn là do một công ty chuyên nghiệp nào đó làm, rất quy hoạch và
gọn gàng. Không biết cô nàng cố chấp này đã nghĩ thông hay quyết định không gò
ép bản thân nữa?
Tạ Nam lái xe đi tìm một cây rút tiền tự động, sau đó
phóng thẳng đến quán cà phê Lục Môn. Hạng Tân Dương đã ngồi chờ sẵn ở đó, cô
cởi áo khoác ngồi xuống, lấy tiền trong túi ra đẩy về phía anh.
“Tân Dương, đây là tiền trả cho việc quy hoạch lại khu
vườn, anh cho em xin lại hóa đơn.”
Hạng Tân Dương vẻ mặt trầm xuống, nói: “Nam Nam, em cố
ý gọi anh tới đây vì chuyện này sao?”.
“Anh làm em khó xử, Tân Dương.”
Từ khi bắt đầu quen anh, Tạ Nam luôn gọi cả họ và tên
anh, ngay cả những khi hai người thân thiết nhất. Cách xưng hô ấy của cô có vẻ
hơi cổ, nhưng anh cũng quen rồi. Giờ đột nhiên cô lại gọi anh là “Tân Dương cảm
giác có gì đó khách sáo và xa cách.
“Xin lỗi em, Nam Nam, anh không có ý gì khác, anh chỉ
không chịu nổi cảnh nhìn thấy khu vườn vẫn toàn cỏdại mà xuân thì tới rồi.”
Tạ Nam ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, cô phát hiện anh
đã gầy đi nhiều, vẻ mặt lộ rõ sự đau khổ, lòng cô cũng thắt lại, song đành phải
nói cứng: “Tân Dương, ý tốt của anh em xin nhận. Nhưng chúng ta không thể không
nói lại một lần nữa cho rõ ràng rằng anh phải nhận lại tiền. Em nghĩ là lần
trước chúng ta đã nói rõ rồi, cuộc sống của chúng ta giờ là hai đường thẳng
song song, không gặp nhau nữa. Anh có vợ, em cũng đã có bạn trai, em trân trọng
những gì mình đang có”.
“Anh không quên được em, Nam Nam. Anh đã cố gắng đấu
tranh, đã nhủ với lòng mình, anh chỉ có thể lựa chọn như thế. Sau khi lựa chọn,
anh đã cố gắng lý trí, có trách nhiệm với người ta và với bản thân mình. Thực
sự anh cũng đã làm như thế. Nhưng ngay từ khi bước chân về đây, tất cả sự nồ
lực của anh dường như đã đổ cả ra sông ra bể. Anh không chịu nổi khi nhìn thấy
em cô đơn trong căn phòng trống trải. Tất cả đều là lỗi của anh, anh hy vọng có
thể bù đắp cho em.”
“Chúng ta nhất định cứ phải làm nhân vật chính của vở
bi kịch sao, Tân Dương? Việc đã qua rồi, ai có thể bù đắp cho ai, ai cần sự bù
đắp của ai?”
“Đúng vậy, anh biết anh không bù đắp nổi cho em,
tuổithanh xuân của em vì anh mà bị lỡ mất, anh chỉ nói một câu: Em quên anh đi
mà sống cho tốt rồi đi kết hôn với người khác. Em lại bướng bỉnh như thế, hoàn
toàn không nhận sự giúp đỡ của anh, thay đổi tên tài khoản trả nợ, một mình cố
gắng phấn đấu nỗ lực. Anh biết những năm qua em đã rất vất vả.”
Tạ Nam lần đầu tiên cảm thấy lòng mình tê tái, người
đàn ông đang ở trước mặt nói chuyện xưa cũ ấy chính là tình yêu đầu ba năm trời
của cô. Lúc đó, anh là một thanh niên sôi động tràn đầy sức sống, thời gian đã
biến anh giờ đây thành một người đàn ông từng trải và trầm lặng. Nhìn kỹ thêm,
cô đau xót ngạc nhiên khi nhận ra dưới ánh đèn chiếu xuống, hai bên mai của anh
đã lốm đốm những sợi bạc, cô đưa tay nắm lấy tay anh trên bàn, chân thành nhìn
anh.
“Tân Dương, đừng nói về cuộc sống của em một cách thê
thảm như thế. Đúng, em đến giờ vẫn chưa chịu lấy chồng, nhưng không liên quan
tới anh. Em cũng đã từng có bạn trai, vì bọn em không hợp nên đã