
chia tay. Bây
giờ em lại có bạn trai mới, chúng em rất hợp nhau. Em không khổ hay mệt hơn bất
cứ ai trong thành phố này đâu.”
“Em lúc nào cũng hết sức hiền lành.” Hạng Tân Dương
cười đau khổ, “Anh biết từ trước tới giờ em vẫn không muốn làm khó anh”. Tạ Nam
cảm thấy mệt mỏi bất lực, cô không thể tiếp tục cuộc đối thoại kiểu này nữa,
bèn đẩy tiền về phía anh, nói: “Cứ coi như anh giúp em được không? cầm tiền hộ
em, chúng mình từ nay về sau không liên lạc cũng không gặp mặt nữa, như thế tốt
hơn cho cả hai”.
“Nam Nam, em biết không? Bảy năm qua, chưa lúc nào anh
thôi nhớ về em.” Ánh mắt Hạng Tân Dương nhìn về phía xa xăm, “Anh đến một thành
phố xa lạ, cố gắng thuyết phục mình phải chấp nhận hiện thực, hy vọng có thể
bắt đầu lại một cuộc sống mới, nhưng anh không làm được. Đường Lăng Lâm rất tốt
với anh, ấy vậy mà mỗi ngày nhìn thấy cô ấy, anh đều nghĩ, cuộc sống mình cần
đâu có giống như thế này. Anh đã từng có hẹn ước với một người con gái, đã có
một kế hoạch hết sức cụ thể, đã cùng mua một căn nhà có vườn, muốn trồng hoa
mai, hoa kim ngân, lại muốn nuôi cả một chú chó chăn cừu đem về từ biên giới,
rồi cùng nắm tay nhau dạo bước ven hồ mỗi khi rảnh rỗi, uống trà Mao Tiêm đặc
sản nơi quê cô ấy, nghe tiếng đàn dương cầm của cô ấy”.
Tạ Nam nhìn anh tuyệt vọng, chỉ biết những việc đã qua
thường thích tìm đến cô trong những khoảnh khắc cô đơn khiến trái tim cô khổ
sở. Nhưng cô chưa từng nghĩ Hạng Tân Dương lại sâu nặng với quá khứ như vậy.
“Anh cứ thế này thì không công bằng với cả bản thân và vợ anh nữa.” Cô nghĩ,
thật là hoang đường, giờ đây mình lại giống như một bác sĩ tâm lý đang khuyên
nhủ người khác, nhưng chỉ có trời mới biết sự cân bằng của bản thân cô yếu đuối
đến nhường nào, dù sao thì cũng phải cắn răng mà nói tiếp: “Chúng ta đành phải
chấp nhận sự thật không thể thay đổi được này thôi...”. Cô tắc họng, cố gắng
tìm từ ngữ nào để nói tiếp, Hạng Tân Dương cười đau khổ.
“Đúng vậy, anh cũng tự an ủi mình như thế. Anh không
có sự lựa chọn, gia đình anh, công ty của bố anh, anh trai anh trong khoảnh
khắc ấy chỉ chờ đợi sự giúp đỡ của anh. Anh không trả được cái giá đó, nên đành
phải hy sinh em. Nhưng lựa chọn rồi, anh lại không thuyết phục nổi bản thân
bình thản chấp nhận hậu quả.”
“Như thế không cần thiết, Tân Dương, anh đã lãng phí
bảy năm để theo đuổi quyết định của mình, song em đã thừa nhận nó từ lâu rồi,
thực ra là ai cũng sẽ làm như thế thôi. Bây giờ anh quay đầu lại nói với em
điều gì cũng chỉ là vô nghĩa, chỉ cần chúng ta có trách nhiệm về cuộc sống của
chính mình là được rồi.”
“Đúng, chúng ta chỉ có thể như vậy mà thôi.” Hạng Tân
Dương thở dài không nói, cúi đầu nhìn xuống cốc cà phê, im lặng một lúc, rồi
đột nhiên hỏi: “Nam Nam, bạn trai em... anh ấy có yêu em không?”.
Tạ Nam thật sự bất ngờ, khuôn mặt chợt bàng hoàng
trong giây lát, lời nói của Vu Mục Thành rất ngọt ngào, yêu cũng rất dịu dàng,
nhưng chưa bao giờ anh ấy nói trực tiếp là yêu cô, mà cô cũng a từng chắc chắn
về điều đó.
“Em không xác định được tình cảm này ư?”
“Không, Tân Dương, đừng đoán mò. Anh ấy rất tốt với
em, em cảm thấy hạnh phúc và rất trân trọng thời khắc tươi đẹp hiện tại của
mình. Đừng bao giờ hỏi lại em câu đó, em cũng sẽ không hỏi về cuộc sống của
anh, nên trân trọng lẫn nhau là hơn.”
Im lặng một hồi, Hạng Tân Dương cầm lấy tiền trên bàn,
nói: “Anh hiểu rồi, Nam Nam. Xin em hãy cố gắng sống tốt, đừng làm khổ mình.
Anh sẽ không đến làm phiền em nữa đâu”.
Ra khỏi quán cà phê, trời đã tối hẳn, Tạ Nam lên xe
trước, nhìn qua gương chiếu hậu, cô thấy Hạng Tân Dương đang đứng trên vỉa hè
nhìn mình, chăm chú và bình tĩnh. Tạ Nam không dám quay đầu lại, vội vàng khởi
động xe đi khỏi.
Rơi vào tâm trạng không ổn định, không muốn về nhàđối
diện với Vu Mục Thành, Tạ Nam đi lòng vòng qua mấy con phố, rồi qua tiệm ăn lần
trước, gọi một bát hoành thánh, ngồi đó chậm rãi thưởng thức.
Sau khi đi ra, cô lại lòng vòng qua những con phố sầm
uất, mà không biết bản thân đang làm gì.
Tạ Nam cứ ngỡ mình đã bỏ quá khứ sang một bên, lại còn
mạnh bạo yêu cầu Hạng Tân Dương cũng làm như vậy. Lần này cô thậm chí không
biết rằng mình hiểu về bản thân và về người khác được bao nhiêu.
Thành phố bên ngoài cửa kính xe vẫn tấp nập như thường
ngày. Trong dòng xe cộ đi lại, người ta chẳng buồn chú ý xem người khác đang đi
đâu, làm gì, đang buồn hay đang vui. Tạ Nam mở đài, một giọng nữ ấm áp đang lần
lượt đọc thư của khán giả hỏi về những khúc mắc tình cảm.
“Anh ấy có thực sự yêu tôi chăng? Tôi đang bế tắc, tôi
không xác định được tình cảm lúc này, không biết có nên tiếp tục nữa hay thôi?”
Người dẫn chương trình dừng một chút rồi tiếp: “Gửi đến vị thính giả vừa gửi
thư tới chương trình, bạn đang gặp vấn đề về tình cảm, tôi có thể hiểu và thông
cảm với bạn, mọi người đều do dự khi đứng trước những lựa chọn, việc lựa chọn
bắt đầu và kết thúc một giai đoạn tình cảm không do con người sắp đặt. Mồi một
trảinghiệm của chúng ta, đối với bản thân chúng ta đều có thể coi là độc nhất
vô nhị.