
rồi,
Nam Nam, những bạn trai của em dường như đều có tính như vậy”.
Thái độ của anh khiến Tạ Nam thoải mái hơn một chút:
“Vừa rồi em đi trả tiền cho anh ấy, nói với anh ấy lần sau đừng làm vậy nữa”.
“ừ, trả rồi thì thôi.” Vu Mục Thành thản nhiên
nhưkhông, “Có điều nhất định phải nói với anh ấy, em có bạn trai rồi, những
việc như thế sau này không tiện để anh ấy làm”.
Trong giọng bình thản của anh lại lộ ra chút gì đó
khiến Tạ Nam không biết phải nói sao, dừng một lát cô lắp bắp: “Em... em nói
với anh ấy rồi, nói rất... rất rõ ràng”.
Nhưng Vu Mục Thành lại tiếp tục cười: “Thực ra anh
đang ghen, anh ấy biết chắc chắn em thích hoa gì, vậy mà khi anh hỏi, em chỉ
nói tùy ý anh sắp đặt”.
Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt chất chứa điều gì khiến
Tạ Nam không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng giọng điệu lại mang chút gì đó khiến
cô thở phào một hơi. Cô cúi đầu nhìn các ngón tay đang đan lấy nhau của mình,
cười đau khổ: “Em với anh ấy chẳng có gì, đã chấm dứt nhiều năm nay rồi. Thôi,
em biết anh không cần em giải thích gì, cũng chẳng để ý đến điều đó. Anh làm
việc đi, em đi ngủ trước, nhớ nghỉ sớm”.
Vu Mục Thành nhìn cô đi ra khỏi phòng, chẳng còn tâm
trí nào xem tài liệu nữa. Anh không để ý ư? Thực ra anh đã rất để ý. Nhưng Tạ
Nam lại rất tự nhiên cho rằng anh không để ý tất cả, còn thở ra một hơi nhẹ
nhàng vì điều đó. Anh nghĩ, giữa họ chắc chắn có khúc mắc gì đó.
Vu Mục Thành đi ra sân thượng, cúi xuống nhìn vềphía
khu vườn của Tạ Nam, dưới đó tối om không thấy rõ gì cả. Anh nhớ mùa thu năm
ngoái cũng ở vị trí này, anh đã nhìn thấy Tạ Nam một người con trai lái chiếc
Volvo. Cô vịn tay vào cổng ngây ra rất lâu, sau đó co vai chầm chậm bước về
phòng khách, cái dáng đau khổ đó thực sự làm anh không chịu nổi.
Ngày thứ hai sau lễ Tình nhân, thấy anh chăm chú nhìn
bó hoa uất kim hương đặt trên bàn, cô đã rất không tự nhiên. Có phải của người
đàn ông kia không?
Gió đầu tháng Ba vẫn mang theo chút hơi lạnh, anh chỉ
mặc một chiếc áo phông cổ mỏng, ôm vai đứng nhìn, nhớ tới người con gái đang ở
phòng ngủ dưới lầu, lúc này cô ấy đang nghĩ gì? Cô ấy đã thật sự thoát khỏi quá
khứ hay chưa?
Khi anh đi xuống thì Tạ Nam đã ngủ say. Cô thường gói
gọn mình trong chăn, dáng nằm nghiêng co lại, nghe nói đó là tư thế của người
có cảm giác không an toàn. Trên chiếc giường rộng, dáng cô bé nhỏ mà cô độc.
Anh đứng trước cửa với tâm trạng rối bời, lúc lâu sau mới lên lầu đi ngủ.
Tạ Nam quay đi quay lại, mãi sau mới ngủ được. Không
biết bao lâu sau, cô đột nhiên tỉnh dậy, trong lòng thấy hoảng hốt, nhìn đồng
hồ thì còn mấy phút nữa mới tớibốn giờ, cô tắt đèn, lại nằm xuống, mắt nhìn
chăm chăm lên trần nhà không ngủ được nữa.
Thời gian này cô vẫn hay tỉnh vào lúc sáng sớm, nhưng
hầu hết phải tầm năm giờ khi Vu Mục Thành xuống. Cô nghĩ, thực sự mình đã quen
ỷ lại vào anh rồi, nhưng sao có thể dễ dàng ỷ lại vào anh đến thế. Sự kiên trì
cố gắng giữ cân bằng bao nhiêu lâu của cô giờ đã sụp đổ chỉ trong phút chốc. Cô
úp mặt vào gối, chiếc gối dường như vẫn phảng phất hơi thở của Vu Mục Thành.
Trước kia mỗi khi tỉnh dậy như thế này, cô thường ngoan ngoãn nằm yên chờ trời
sáng, nhưng hôm nay, cô không thể chịu đựng được nỗi cô đơn buổi sáng sớm nữa.
Tạ Nam kéo chăn bước xuống giường, lần mò đôi dép lê
của mình rồi đi ra khỏi phòng, ngần ngừ một lúc. Căn phòng này vẫn xa lạ với
cô, cô để mắt quen dần với bóng tối sau đó lần tay đi lên cầu thang, đến phòng
của Vu Mục Thành.
Cửa phòng anh không đóng, đứng bên ngoài cũng có thể
nhìn thấy anh đang thoải mái nằm ngủ trên giường, chăn chỉ đắp đến ngực, một
cánh tay để lên trên. Tạ Nam bước lại đó, nhẹ nhàng trèo lên, cố gắng không làm
kinh động tới anh, rồi lại nhẹ nhàng chui vào trong chăn. Vu Mục Thành ngủ rất
say, không nhận ra sự có mặt của cô.
Tạ Nam khẽ áp mặt vào vai anh, cảm giác được chất vải
áo ngủ của anh, cô khẽ khàng thở ra, lúc này mới phát hiện mình vẫn cắn chặt
răng, có chút mỏi trên má.
Được thôi, mình đã phụ thuộc vào anh mất rồi, Tạ Nam
thừa nhận, hơn thế cô không cảm thấy khó khăn khi thừa nhận điều này, tùy anh
muốn ngh cũng được, muốn sau này thế nào cũng được, cái mình cần bây giờ là sự
ấm áp này.
Cô áp mặt chặt hơn vào người Vu Mục Thành, cảm nhận
hơi ấm của cơ thể anh, bộ áo ngủ bó sát cơ thể, các cơ bắp của vai và tay đang
đều đặn theo nhịp thở. Cô nhắm mắt lại, để mình chìm vào trong bóng đêm.
Điện thoại của Vu Mục Thành báo thức năm giờ như
thường lệ, anh mơ màng giơ tay tắt chuông, chuẩn bị dậy để đi xuống lầu, bồng
phát hiện Tạ Nam đang nằm bên cạnh. Anh ôm lấy cô, khẽ khàng hôn lên trán cô.
“Sau này anh đừng đánh thức mình sớm thế.” Tạ Nam khẽ
nói, “Dù sao em cũng tỉnh giấc, để em lên thì hơn”.
“Chuông điện thoại thật khiến anh mất hứng, nếu không
có nó, ngủ dậy thấy em ngay trước mắt, thì quả thật tuyệt như một giấc mộng đẹp
vậy.”
“Xin lỗi anh.” Cô rúc đầu vào ngực anh, nói mơ màng.
Anh ôm cô chặt hơn, thì thầm vào tai cô: “Sao lại phải xin lỗi?”.
“Cảm ơn anh vẫn chịu đựng sự cố chấp và ích kỷ của
em.