
t bỏ anh rồi”, Quách Minh tố cáo vẻ khổ sở,
“Anh chưa gặp người phụ nữ nào như thế, con còn chưa ra đời đã ghét bỏ bố của
nó”.
Tạ Nam bị chọc cho cười phá lên, Cao Như Băng đành
phải miễn cưỡng nhịn cười mà than: “Coi như em xin anh, Quách Minh à, phạm nhân
thì cũng phải có lúc được ra ngoài hóng gió chứ. Tận mắt nhìn thấy cái bụng này
càng ngày càng lớn hơn, em đi ra ngoài mua mấy bộ quần áo rồi sẽ trở về ngay,
có được không? Có Tạ Nam làm chứng, em đảm bảo sẽ không chạy lung tung, ăn linh
tinh đâu”.
Quách Minh còn đang muốn dặn dò thêm thì Cao Như Băng
đã khoát tay nói: “Tạ Nam, nhanh lái xe đi. Đừng ở đây diễn vở Thập Bát Tương
Tống(*)nữa”.
Tạ Nam đưa Cao Như Băng thẳng đến trung tâm mua sắm
lớn nhất thành phố, họ tới quầy dành cho bà bầu, chọn lựa những bộ quần áo
thích hợp mặc lúc đầu xuân, Cao Như Băng đi vào phòng thử đồ, Tạ Nam nhìn chồ
quần áo xanh đỏ đủ màu sắc dành cho trẻ con mà ngây người ra, mãi cho tới khi
Cao Như Băng vỗ vào vai, cô mới giật mình quay lại.
“Thế nào?”
Quả thực trông rất đẹp, không nhìn ra được là đà bầu,
chất vải nhung có in hoa trên nền xanh, kiểu váy dài eo cao, rất nữ tính. Nhưng
Tạ Nam còn thấy giá cả của nó cũng rất hợp lý. Cô vừa gật đầu tỏ vẻ đồng tình
vừa khẽ kèo nhèo: “Khi đi làm cậu mặc đồng phục, cùng lắm thì chỉ đổi từ cỡ nhỏ
sang cỡ vừa, cỡ vừa sang cỡ lớn, bình thường có thể mặc áo len có cổ của Quách
Minh, sao lại phải mua cái này?”.
Cao Như Băng tròn mắt nhìn cô, Tạ Nam đành vội vàng
ngậm miệng lại.
“Này, tớ chỉ sinh có một em bé này thôi đấy nhé, chẳng
nhẽ lại không có quyền được để cho mình xinh đẹp hơn một chút, vui hơn một
chút, cho bé yêu được lớn nhanh hơn một chút à?”
“Có chứ, có chứ.” Tạ Nam vội vàng nhận lỗi, “Ôi, đồ em
bé bên kia đáng yêu quá, chỉ nhìn đã thích mua rồi, chúng mình qua đó xem đi”.
Hai người mua sắm rất thoải mái, túi to túi nhỏ trong
tay, sau đó đi vào một nhà hàng nổi tiếng với các món cháo ở tầng bảy của khu
trung tâm dùng bữa. Cao Như Băng chưa hết hứng, vẫn muốn đi tiếp, nhưng Tạ Nam
thì cương quyết đòi dừng lại để đưa cô về, Tạ Nam nói: “Tớ không chịu nổi những
cuộc điện thoại cứ nửa tiếng gọi đến một lần hỏi han tình hình của Quách Minh
nữa đâu, nếu còn đi nữa, tớ sợ anh ấy sẽ đến truy sát tớ mất”.
về đến nhà Cao Như Băng, hai người bỏ hết chiến lợi
phẩm lên giường. Quách Minh nhìn thấy những bộ quần áo trẻ con đó thì hai mắt
sáng lên, luôn mồm khen đáng yêu, Tạ Nam rất đắc ý bởi đó là những thứ cô kiên
quyết đòi mua về bằng được.
“Hai người thật là, toàn những người phóng khoáng với
con mà lại vô cùng nghiêm khắc với mẹ của nó.” Cao Như Băng lắc đầu quầy quậy
nhưng nụ cười trên khuôn mặt vẫn lộ rõ sự ấm áp và hạnh phúc.
Từ nhà Cao Như Băng đi ra, Tạ Nam lái xe thẳng tới
siêu thị mua đồ, sau đó về nhà chuẩn bị hầm canh và nấu cơm tối.
Quả nhiên mua sắm có thể khiến người ta trút được tâm
trạng không vui trong lòng. Cô cảm thấy mình đã nghĩ thông suốt rồi, cứ cố chấp
mãi thật chẳng tốt cho ai. Nếu đã đón nhận Vu Mục Thành thì hãy đón nhận tất cả
từ anh thôi, hơn thế những điều anh thể hiện với cô cũng đâu phảilà thói quen
xấu, cùng lắm cũng chỉ dừng ở mức độ hay trêu chọc mà thôi.
Cô dừng xe lại, nhìn mấy người công nhân đang bận rộn
trước khu vườn nhà mình, rồi chạy lên lầu, đem con gà mổ sẵn ra bỏ mỡ đi, thêm
một chút ý dĩ, nấm, gừng tươi, sau đó cho vào nồi hầm lên.
Khi cô xuống lầu thì những người công nhân kia đã
chuẩn bị hoàn tất công việc. Cả khu vườn đã đâu ra đấy, các bụi cỏ dại biến
mất, thay vào đó là những cây cảnh không rõ tên đặt gần phòng khách. Phía dưới
là những hàng cỏ nhân tạo, bên cạnh tường để ba giá hoa cảnh bằng sắt, bên trên
là các loại chậu bonsai với các kiểu kích cỡ. Lối nhỏ rải đá giữa vườn không
thay đổi, một bên vẫn để chiếc ô che nắng làm bằng thứ vải dầu kiểu cũ, dưới
tán ô là một chiếc bàn tròn bằng inox và hai chiếc ghế. Cái ô quảng cáo cô
thường dùng đã được thu lại xếp vào một bên cửa phòng khách.
Tạ Nam thừa nhận rằng chiếc ô trước mắt đẹp hơn nhiều,
khu vườn cũng đẹp hơn nhiều so với trước. Lại nhìn theo hàng rào, cô ngây người
ra, những thứ khác không để ý lắm, nhưng có một thứ cây từ nhỏ đến lớn vẫn ở
dưới nhà cô, cô đâu thể nhận lầm được.
“Anh Triệu à, bên này trồng hoa kim ngân à?” Cô cốgắng
giữ vẻ bình tĩnh hỏi.
“Vâng, chúng tôi hoàn toàn làm theo đơn đặt hàng.”
Người đàn ông họ Triệu ấy giơ hóa đơn lên chỉ, “Chỗ này trồng cây kim ngân, bên
kia trồng một cây hoa, trong đơn còn ghi rõ đã lựa cây này, bên lan can trồng
cây liễu leo, sẽ leo rất nhanh thôi, bên kia là hoa hồng...”.
Tạ Nam ngắt lời: “Cho tôi xem hóa đơn”.
Trong đơn đặt hàng còn kèm thêm sơ đồ vườn nhà cô,
miêu tả khá tỉ mỉ những yêu cầu của khách hàng. Ánh mắt cô dán chặt vào chữ ký
phía bên dưới, đó là nét chữ cô vô cùng quen thuộc, cái tên cũng vô cùng quen
thuộc: Hạng Tân Dương.
Chú thích:
(*)Thập Bát Tương Tống: Là một đoạn trong
vở kinh kịch Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, ca tụng tình yêu của họ.
Em muốn trồng một cây mai ở g