
sáng sớm ở trên giường dường như không
phải của cùng một người.
Dần dần trời chuyển sang xuân, thời tiết vẫn lạnh giá,
nhưng cái thời khắc giá lạnh nhất cũng đã qua.
Buổi sáng, Vu Mục Thành cầm cốc cà phê từ trên nhà
mình nhìn xuống, anh nói với Tạ Nam: “Bận hết tuần này, anh sẽ trồng hoa và cây
cho vườn nhà em, em thích loại nào?”.
“Tùy anh, cứ nở hoa là được, tốt nhất trồng loại nào
dễ sống, đừng chọn những cây phải chăm sóc cầu kỳ.”
“Em thật sự không có yêu cầu à, có lúc anh tự hỏi,
liệu em có yêu cầu gì dành cho anh không?”
Tạ Nam đặt cốc sữa xuống, nhìn anh một cái, muốn đoán
xem anh tiện miệng nói hay lại chuẩn bị giở trò để côcuống lên. Gần đây Vu Mục
Thành rất bận, nhưng ngoài những lúc đó, anh vẫn giữ cái tật hay nói những lời
trêu chọc khó hiểu. Anh thích chọc cho cô xù lông rồi mới hì hụi dỗ dành để làm
niềm vui cho mình. Nếu cô giận thật không thèm để ý đến anh, anh lại đến chọc
ghẹo, dồ dành cô. Vốn cô không phải là người có khiếu hài hước, nên Tạ Nam luôn
thắc mắc anh đang nghiêm túc hay đùa cợt, hoặc là giả vờ đùa để nói lời thật.
Lúc này, cô ngước mắt nhìn lên, Vu Mục Thành đứng
trước cửa sổ, đang quay đầu lại nhìn, tâm trạng rất thoải mái.
“Đương nhiên là có chứ, ngay từ đầu em đã nói rồi.” Cô
ăn nốt miếng bánh mỳ trên tay, rồi uống hết cốc sữa, nói: “Em đi trước đây, tạm
biệt”.
Tạ Nam cầm sổ tay, lưng đeo túi, lại xách theo một túi
vải đựng quần áo của mình, dáng điệu vội vàng thay giày đi ra cửa. Một lát sau,
Vu Mục Thành có thể nhìn thấy cô ra khỏi . Khi cô đi eo lưng thẳng, bước chân
sải dài, tóc bay theo gió, dáng vẻ rất thoải mái. Vu Mục Thành dựa vào cửa sổ
dõi theo, khóe miệng khẽ cười, nhớ lại câu nói cứng cỏi lúc đầu của cô: “Tôi
hai mươi tám tuổi rồi, không có thời gian mà lãng phí, mục đích có bạn trai là
phải tính đến chuyện kết hôn”. Gần đây anh hay chọc giận cô, một mặt để cho
tính thích chọc quậy của mình có đất dụng, thích thú nhìn cô tự đấu tranh với
bản thân; mặt khác, anh muốn biết sự lạnh lùng của cô có thể kiên trì tới mức
độ nào. Mình là gì trong mắt cô ấy, chỉ là một đối tượng kết hôn tốt thôi sao?
Nghĩ tới đây, Vu Mục Thành không nén được cười. Anh
phát hiện, thì ra cái tật hay bối rối kia cũng có thể lây truyền được, bản thân
anh luôn tự phụ thoải mái, chưa từng do dự vì tình cảm, ấy vậy mà bây giờ cố
nhiên lại cảm thấy bối rối.
Tạ Nam lao vào công ty quẹt thẻ, đang định vào phòng
Tài vụ thì bị A May bất chợt kéo lại, ra khỏi quầy nhìn chiếc túi cô đeo trên
vai.
“Chị Tạ, cái túi Chloé này chị mua ở đâu đấy? Nhái
giống như thật ấy nhỉ, nói cho em, em đi mua ngay.”
“Nhái cái gì?” Tạ Nam không hiểu hỏi lại.
“Cái túi chị đeo đây này, giống y như hàng thật ấy, sờ
vào rất thích.”
Tạ Nam biết không hay rồi, cái túi đeo màu đồng này là
Vu Mục Thành mua cho cô khi đi công tác ở Thượng Hải. Tối hôm đó, anh đi thẳng
tới gõ cửa kính nhà cô, sau đó đưa cho cô chiếc túi, nói: “Lễ Tình nhân vui vẻ,
hy vọngem thích”. Rồi anh nhìn sang bó hoa uất kim hương vẫn để ngay ngắn trên
bàn. Tạ Nam đột nhiên hoảng sợ, thực ra cô thấy hoa đẹp nên không nỡ vứt đi.
Nhưng, Vu Mục Thành đã không nói gì, hôm đó cô quả thật thấy mình có lỗi nên
ngoan ngoãn theo anh lên nhà.
Chiếc túi da này trông đơn giản và tiện lợi, rất dễ
phối họp với sơ mi, mà khi đi làm phải mặc đồng phục, cô chỉ mới nhìn đã thấy
thích. Bây giờ nhìn phản ứng của A May, cô đoán có lẽ cái túi này không rẻ chút
nào.
Tạ Nam ậm ừ muốn đi, nhưng A May nào muốn tha cho cô,
cô nàng lôi Tạ Nam ra trước quầy, lấy ra một quyển tạp chí thời trang dầy cộp,
lật nhanh tới trang đầu tiên, chỉ cho cô thấy cái túi trong hình giống hệt với
cái túi của cô.
Tạ Nam trước giờ vốn không thích đồ hiệu, cô chỉ hơi
có ấn tượng với LV. Cái này thì phải cảm ơn Cao Như Băng, khi cô ấy đi hưởng
tuần trăng mật ở châu Âu đã mua về một cái, đưa cho Tạ Nam xem, cô đã giật mình
khi nghe nói tới giá cả, rồi rất cẩn thận, nhẹ nhàng sờ lên đó.
Định thần lại, nhìn vào bức chiếc túi, nhãn hiệu với
cô không quan trọng, nhưng nhìn rõ giá của nó ghi bên dưới, Tạ Nam sợ tới mức
hít một hơi dài, vội vàng nói mình có việc rồi nhanh chân chạy ngay vào phòng
Tài vụ, vừa đi vừa nghĩ, chắc từ mai mình không dám đeo cái túi này đi làm nữa.
Cũng chẳng trách A May coi đồ cô mua là hàng nhái, mấy
năm nay cô đã tuyệt giao với thời trang. Đầu tiên là không có tiền, sau đó là
coi việc xử lý giấy tờ là sở thích của mình. Cô không còn thời gian shopping,
chỉ dùng một phần tiền nhỏ để tiêu xài. Cao Như Băng làm việc trong ngân hàng,
cô ấy thường tư vấn cho cô cách đầu tư tiền, nên có thể coi cô là một trong
những người tiếp xúc với vốn đầu tư tương đối sớm, cô cũng rất hài lòng với
khoản tiền trong tay, gần đây còn tính xem có nên chuộc lại khoản thế chấp ban
đầu của căn nhà hay không.
Buổi sáng thứ Bảy, Vu Mục Thành cùng với bên thiết kế
làm việc về phương án thiết kế nhà xưởng ở giai đoạn hai, vừa sáng sớm anh đã
đi làm rồi. Tạ Nam bị anh quần cho một trận rã rời trước khi đi. Anh đi rồi, cô
cũng mơ hồ ch