
mình, đến gần sáng thức
giấc, phát hiện một người đang nằm bên cạnh mình, thiếu chút nữa cô kêu lên
thất thanh. Định thần nhìn kỹ lại, thì ra Vu Mục Thành đã nằm cạnh từ bao giờ,
cô giận dừ đẩy anh ra.
“Anh làm em sợ chết đi được đấy.”
Vu Mục Thành không nói gì, chỉ trả lời bằng một nụ
hôn, tay nhẹ nhàng lần trong áo ngủ vuốt ve cơ thể người yêu. Cô mơ màng đáp
lại anh, chỉ thấy mình như đang trong giấc mộng vậy.
Ánh sáng buổi sớm len lỏi chiếu qua cửa sổ, lúc này
luôn là lúc cô cảm thấy cô đơn nhất. Bên ngoài vẫn đang tĩnh lặng, tất cả mọi
người còn đang thưởng thức giấc ngủ ngon lành trước bình minh, thế mà cô phải
tỉnh lại sau một giấc mộng mơ hồ, rồi một mình tĩnh lặng chờ tới sáng.
Lúc này, người đàn ông bên cạnh ôm chặt lấy vai cô, cơ
thể ấm áp của anh quyện lại với cô, đôi môi lướt những nụ hôn nóng bỏng trên cơ
thể cô. Cô bất giác nghe theo lời trái tim mình, nhiệt tình đón chào anh, đôi
tay ôm chặt lấy anh, đưa mình ra cho anh. Những nụ hôn dày thêm, sau đó cơ thể
anh đè lên cô, trong ánh sáng mờ mờ của cănphòng, anh thì thầm gọi tên cô.
Căn phòng tĩnh lặng trở lại, anh ôm cô ngủ say. Cô vẫn
không ngủ được, cơ thể mệt mỏi nhưng trong lòng vô cùng hạnh phúc. Cô nghĩ, có
lẽ tất cả sự cô đơn cũng chỉ cần một bờ vai chia sẻ mà thôi, đôi vai ấy lại
luôn kề bên cạnh gối của cô. Tạ Nam nhìn anh trong ánh sáng mờ nhạt, tranh tối
tranh sáng, khi ngủ say trông anh thật thanh thản, không còn thấy vẻ thích trêu
chọc thường ngày nữa, cô bất giác cảm thấy rất vui vẻ.
Đúng vậy, đây chính là sự an toàn, cô thì thầm nói với
mình như thế, rồi nhích lại gần anh thêm chút nữa.
Từ đó về sau, họ quy ước sẽ tiếp xúc với nhau trong
thời gian ngắn ngủi đ
Vu Mục Thành kiến nghị với Tạ Nam: “Phòng đọc sách của
anh không nhỏ, chúng ta có thể dùng chung. Em không cần phải đọc sách ở ghế
sofa nữa”.
Với sự dẫn dắt của anh, Tạ Nam đi thăm thú căn nhà,
lầu hai ngoài một phòng chứa đồ, còn có phòng đọc sách và phòng ngủ, quả thực
rất lớn, trang trí vô cùng đơn giản. Phòng ngủ kề sát với một ban công nhỏ,
phòng đọc sách thì nối liền với sân thượng, đi hết hành lang là cầu thang lên
trên, trên đó có một phòng kép với không gian gác xép, nơi đây chỉ để một chiếc
ghế bành bề mặt hình hoa nhỏmang phong cách hoài cổ, một giá sách, cộng thêm
một chiếc máy chạy bộ.
Tạ Nam rất thích chiếc sofa cổ và cái cửa sổ kiểu cũ
có mái hướng ra ngoài, nhưng không thích hai người dùng chung một phòng đọc
sách, cũng không muốn một mình phải ở trên đó. Lý do đưa ra chính là cô phải mở
ti vi trong khi đọc sách hoặc làm gì đó, nếu không sẽ không quen.
Vu Mục Thành cảm thấy buồn cười với thói quen ấy, song
vẫn rất tôn trọng: “Đợi khi nào rảnh, anh sẽ lên đó bố trí lại, sẽ lắp một cái
ti vi màn hình tinh thể lỏng. Đàn của em cũng có thể chuyển lên đó, đủ chồ
đấy”.
Tạ Nam không hứa hẹn gì với ý tưởng này.
Đến tối, Tạ Nam vẫn khoanh chân ngồi ở sofa phòng
khách rộng lớn, Vu Mục Thành ở phòng đọc sách trên tầng hai, không ai làm phiền
ai.
Vu Mục Thành để kệ cô tự mình ngủ trong phòng ngủ dưới
tầng một, còn mình thì ngủ ở tầng trên. Nhưng anh để điện thoại báo thức lúc
năm giờ sáng, sau đó xuống thẳng giường và chui vào chăn của Tạ Nam, ôm lấy cô,
có lúc hôn rồi yêu cô, nhưng cũng có khi lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Tạ Nam rất khâm phục khi anh bật dậy như thế rồi lạicó
thể tiếp tục ngủ ngay được, nhưng cô rất thích cách thu xếp đầy quan tâm ấy của
anh.
Chỉ có một điểm, Tạ Nam vẫn cương quyết. Cô kiên quyết
không chịu để cho người làm công theo giờ của Vu Mục Thành giặt quần áo cho
mình, mồi buổi sáng thức dậy, cô đều tự tay dọn dẹp lại giường chiếu cho gọn
gàng.
Vu Mục Thành cảm thấy buồn cười, anh nói: “Em làm vậy
có phải không muốn trong phòng lưu lại dấu tích, sợ người ta thấy à?”.
Tạ Nam chẳng buồn để ý đến anh, cứ thu xếp đồ của
mình, cô cũng hết sức kiên nhẫn, hằng ngày vẫn lôi cả đống quần áo của mình về
nhà, cái nào cần phơi thì phơi, phải treo thì treo lên.
Vu Mục Thành có vẻ không hiểu lắm, nhưng anh không
biết làm thế nào nên cứ để kệ cô quyết định. Giờ đây mỗi lần đi làm về, dừng xe
và ngước lên nhìn, anh đều thấy đèn nhà mình đang sáng; bước vào cửa thấy cô
ngồi yên tĩnh trên sofa, chiếc đèn bàn bên cạnh để sáng, ánh sáng lặng lẽ phản
chiếu dáng cô ngồi, ti vi để nhỏ tiếng, màn hình nhập nhòe lúc sáng lúc tối.
Anh cảm thấy bao nhiêu vất vả và mệt mỏi của một ngày giờ đã được đền đáp, còn
với sự khép mình mang chút cố chấp của cô, anh nghĩ, từ từ rồi tính tiếp. Thế
nhưng có một điểm khiến anh cảm thấy bất an, biểu hiện của cô tỏ ra rất hiểu và
thấu tình đạt lý, cô ngoan ngoãn mà chẳng có một sự đòi hỏi nào ở anh. Anh bận
tới nỗi không còn thời gian dành cho cô, vậy mà cô hoàn toàn thông cảm; anh về
muộn, cô không hỏi anh đi đâu; anh gọi điện về nhà nói qua tình hình, cô chỉ
đơn giản “ồ” một tiếng, nếu có dài hơn thì cũng chỉ là “Lái xe cẩn thận nhé”;
hoặc nếu cô về nhà muộn, chắc chắn sẽ nhắn tin nói rõ mấy giờ về tới nhà. Sự
lạnh lùng ban ngày và sự yếu mềm lúc