
ợp đồng mua nhà đến đổi
tài khoản trả góp rồi. Hạng Tân Dương vô cùng ngạc nhiên, vội vàng gọi vào số
di động của Tạ Nam, số điện thoại quen thuộc kia giờ cũng không cò
Anh đành phải đến tìm Cao Như Băng.
Cao Như Băng có chút mất kiên nhẫn: “Em không giúp anh
được, mồi khi cô ấy làm chuyện ngốc nghếch thì không ai có thể quản được, cô ấy
vốn không muốn nhận họp đồng mua nhà. Lúc nhận được thông báo giao nhà, em lại
cố đưa cô ấy đi, cô ấy mới chịu nhận nhà. Khi về cô ấy ốm nặng một trận, thế mà
vẫn cố đi ngân hàng thay đổi mã tài khoản. Bố mẹ cô ấy đến trường thăm, em đã
nói với hai bác tình hình rồi, trước mắt hai bác sẽ giúp cô ấy trả nợ. Nếu anh
muốn tốt cho cô ấy, thì từ giờ trở đi đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa”.
Hạng Tân Dương đã từng tới nhà Tạ Nam, biết bố mẹ cô
chỉ là nhân viên làm công ở thành phố nhỏ, họ sống trong một khu tập thể rất
bé, tuy nhà cửa sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, nhưng đồ đạc lại vô cùng đơn giản,
gia cảnh bình thường. Anh nghĩ, đặt gánh nặng lớn như vậy lên đôi vai họ, quả
thật hổ thẹn với tình yêu thương chào đón mà họ đã dành cho mình.
Ngập ngừng giây lát, anh hỏi thêm: “Nam Nam giờ thếnào
rồi?”.
“Còn có thể thế nào nữa? Chỉ đành cố gắng lên lớp nghe
giảng, cố mà sống. Những lời đồn đại vô tình đại loại như ‘mười hai giờ, nàng
Lọ Lem hiện hình, xe ngựa biến thành bí đỏ rồi’, cô ấy cũng đã nghe quá nhiều
rồi. May là năm cuối, mọi người cũng sắp đường ai nấy đi cả rồi.”
Hạng Tân Dương hoàn toàn chết lặng, tại sao ai đó lại
có thể nói ra những lời lẽ độc ác nhường ấy để công kích Tạ Nam. Cô vốn tính
tình ôn hòa hiền lành, thậm chí còn có chút ngây thơ yếu mềm, không thích tranh
cãi với ai điều gì. Phải chăng do anh đã theo đuổi cô một cách quá phô trương
mà vô tình gợi lên sự đố kỵ của người khác. Cũng chính bởi vậy, họ vừa chia
tay, những ngọt ngào âu yếm kia nghiễm nhiên trở thành trò cười trong mắt mọi
người.
Cao Như Băng lạnh lùng nói: “Qua một thời gian nữa,
đợi cô ấy bình tĩnh lại, em sẽ khuyên cô ấy bán căn hộ đó đi, cắt đứt hoàn toàn
liên hệ với anh, vì vậy, anh hãy nghiêm túc thề với em rằng, anh và vợ anh sẽ
không tới làm phiền cô ấy nữa”.
Hạng Tân Dương chỉ biết gật đầu đồng ý. Trở về nhà,
anh trả lại thẻ cho Đường Lăng Lâm, nói: “Chúng ta cứ kết hôn theo thời gian đã
định, anh sẽ cố gắng sống tốt vớiem, nhưng, đừng tới làm phiền cô ấy nữa, sau
này chúng ta cũng sẽ không nhắc tới chuyện này nữa”.
Nhớ lại việc cũ, Hạng Tân Dương cầm chặt điện thoại
trong tay mà không biết nói gì.
Cao Như Băng thở dài, than: “Hạng Tân Dương, anh và vợ
anh tha cho Nam Nam đi, bao nhiêu năm nay, cô ấy sống đâu có dễ dàng gì. Đến
trường thì nhận bao nhiêu lời thị phi, trong công việc thì bị áp lực bởi khoản
nợ tiền nhà lớn như thế, cô ấy lại không nghe em bán quách căn hộ đó đi, mà
chấp nhận cảnh sống vô cùng tiết kiệm, cô ấy ép mình tới mức anh không thể
tưởng tượng ra đâu. Giờ mới có một người bạn trai biết quan tâm tới cô ấy, sao
bồng dưng lại tiếp tục dính dáng đến hai người nhà anh thế?”.
Hạng Tân Dương trong lòng chua xót không thốt nên lời,
im lặng hồi lâu, anh mới miễn cưỡng nói: “Anh thật sự rất xin lỗi, xin em
chuyển lời tới Nam Nam, sau này sẽ không có chuyện đó nữa”.
Bỏ điện thoại xuống, anh và Hạng Tân Hải ra khỏi khách
sạn, đang chuẩn bị lên xe thì Hạng Tân Hải gọi lại: “Về nhà, chú đừng trách cứ
Đường Lăng Lâm. Sai đầu tiên vẫn là ở chú, nếu chú không biến mất tăm mất tích
như thế, cô ấy cũng chả tìm chú khắp nơi làm gì”.
Hạng Tân Dương xua tay, nói: “Em không trách cô ấy,
lỗi đều do em”.
Hạng Tân Hải thở dài, nói: “Tân Dương, thực ra mọi lỗi
lầm đều ở anh, nếu không phải vì anh...”.
“Đừng nói nữa, anh, kết hôn là sự lựa chọn của em, anh
không phải tự trách mình như thế. Ta về thôi.”
Hai người lên xe của mình, rồi ai về nhà nấy. Khi Hạng
Tân Dương về đến nhà, Đường Lăng Lâm đang nằm thừ người trên sofa, khuôn mặt
trắng bệch, tiều tụy. Vừa thấy anh, mắt cô sáng lên, nhưng vẫn cố mím môi không
nói gì.
“Xin lỗi, anh không nên tắt máy, để em phải lo lắng.”
Anh mở lời xin lồi trước.
Đường Lăng Lâm lấy lại bình tĩnh, nói: “Không sao,
chúng ta quy ước về sau nếu ai giận dồi đối phương thì sang phòng khác ngủ,
không được tự tiện bỏ đi, càng không được chơi trò mất tích nhé”.
“Anh không có ý kiến, nhưng anh có yêu cầu của anh. Dù
xảy ra vấn đề gì, xin đừng làm phiền Tạ Nam nữa, cô ấy chẳng liên quan gì tới
việc của chúng ta.”
“Anh nói từ ‘chẳng liên quan’ một cách thẳng thắn như
vậy sao? Em thật khâm phục.”
“Cô ấy chỉ bất hạnh bị anh yêu rồi lại bỏ thôi, chả
nhẽ đó cũng coi là tội danh phải trả giá ư?” “Thế tội của em là gì? Là yêu anh
sao?”
Hạng Tân Dương nghẹn lời, nhìn khuôn mặt Đường Lăng
Lâm dưới ánh đèn, lòng anh mềm lại, khẽ thở dài, nói: “Lăng Lâm, em không cần
phải làm khổ mình, anh không xứng với tình yêu của em
“Nói thẳng ra thì cô ta không xứng với sự hoài niệm
nhớ nhung của anh trong suốt bao năm qua, nhưng rất hiển nhiên, chúng ta đều
không khống chế được hành vi và tình cảm của mình.”
Khôn