
n bản. Khi nhìn thấy
bản báo cáo, bố anh rất hài lòng với tình hình bên này, đồng ý tiếp tục đầu tư
ở đây, họ bắt đầu chuẩn bị cho công việc xây dựng nhà xưởng giai đoạn hai để
1TLỞ rộng sản xuất.
Vu Mục Thành vừa phải đảm bảo không buông
lỏng việc sản xuất tiêu thụ, lại phải lo đến những vấn đề cơ bản trong xây
dựng, tìm người thiết kế, mở đấu thầu xây dựng. Anh ngày càng bận rộn hơn, số
lần về nhà ăn com cũng ítdần.
Nhìn bên ngoài, cuộc sống của Tạ Nam không có gì thay
đổi. Từ trước cô vẫn không có thói quen lang thang dạo phố, bây giờ trừ khi
phải tăng ca, cô cũng không nhận sổ sách bên ngoài về làm thêm nữa, cứ tan làm
là cô lái xe về nhà, chuẩn bị bữa tối đơn giản cho mình, sau đó mở ti vi, vừa
xem vừa đọc sách hoặc loay hoay đến gần mười giờ, rồi đi tắm và lên giường ngủ.
Nhưng Tạ Nam nhận thấy Vu Mục Thành dường như đang cố
ý làm cho cuộc sống của cô không giống lúc trước. Hai ngày đầu, cô ở nhà mình
chờ anh đi làm về, hầu như ngày nào anh cũng lái xe về nhà rất đúng giờ, sau đó
gõ cửa kính phòng khách của cô, anh ăn xong bữa đêm song vẫn chưa muốn về, còn
xưng xưng nói muốn lên nhà mang áo ngủ và bàn chải xuống.
Tạ Nam thực sự bất ngờ, cô không muốn giữ anh qua đêm
ở nhà mình, dường như cô hy vọng có thể dành lại cho mình một khoảng không gian
riêng, nhìn dáng vẻ ngồi chỉnh tề, sẵn sàng chỉ đợi mình tỏ thái độ phản đối,
cô dường như cảm thấy được sự đắc ý trong lòng anh, mà thực sự cũng không thể
tìm được lý do gì phản đối nên đành phải ngoan ngoãn đi theo anh lên trên nhà.
Tới ngày thứ ba, Tạ Nam chịu thua, quyết định khôngđể
anh chơi trò mèo vờn chuột nữa. Cô lấy đồ ăn bố mẹ đã chuẩn bị sẵn cho để trong
tủ lạnh ra, mang một bao lớn lên nhà Vu Mục Thành.
Gian bếp nhà anh rất lớn, đồ dùng cũng rất đầy đủ, bên
cạnh còn có một ban công nhỏ hóng gió, ở đó đặt một chiếc máy giặt có cả chức
năng sấy khô. Tạ Nam tròn mắt ngạc nhiên khi thấy những đồ này, nhớ đến lúc anh
nằng nặc đòi mua chung cái máy giặt kia, cô không nén nổi cảm giác vừa bực lại
vừa buồn cười, nhưng cô không giận thực sự, mà chỉ nhún vai, coi việc đó cũng
như những việc khác anh đã từng làm.
Vu Mục Thành hôm nay về nhà tương đối muộn, anh đưa xe
vào bãi đỗ thì đã gần mười giờ, nhìn sang khu vườn đối diện, nhà Tạ Nam tối om,
không có đèn đóm gì. Anh đoán cô đã ngủ rồi, nên đành vội vàng lên lầu. Vừa mở
cửa, Vu Mục Thành đã nhìn thấy cô trong chiếc áo ngủ đang khoanh chân ngồi trên
sofa đọc sách, tiếng chương trình talk show nào đó trên ti vi rất nhỏ, tất cả
những mệt mỏi của anh bỗng chốc tiêu tan.
“Em luôn mang lại niềm vui và sự ngạc nhiên cho anh.”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, duỗi dài chân một cách thoải mái, “Em biết không?
Thế này gần như trong giấc mơ của anh rồi”. Cô đưa tay che miệng, ngáp dài một
hơi rồi nói: “Em đi ngủ đây, trong bếp có cháo tiểu mạch, anh muốn ăn thì tự đi
lấy nhé”.
“Này, này, dù sao em cũng nên phối hợp một chút chứ,
sao không hỏi giấc mơ của anh là gì.” Vu Mục Thành nói với vẻ không hài lòng.
“Không nhầm thì chính là mong ước có một người phụ nữ
ở nhà nấu bữa đêm cho anh chứ gì, còn phải hỏi.”
“Em nói anh không biết tán chứ gì. Điều đó chỉ cần
người làm công theo giờ cũng có thể làm được.” Vu Mục Thành cười hì hì vuốt mái
tóc cô, “về nhà có thể nhìn thấy em, thật tuyệt”.
Không biết vì sao Tạ Nam đột nhiên không dám nhìn vào
đôi mắt sáng tươi cười ấy của anh. Cô cúi đầu, dán mắt vào cuốn sách đang để
trên gối.
“Nhưng sao anh lại bị đối đãi tệ hơn thế này, ở nhà em
thì em bưng bữa tối tới cho anh, bây giờ sao lại để tự anh đi lấy thế.”
Câu đùa của anh khiến cô lập tức thấy yên lòng, cô
cũng cười nói: “Ở nhà em, anh là khách mà. Lần này ở nhà anh, anh là chủ nhà,
phải là anh chăm sóc em mới đúng”. Tạ Nam với điều khiển tắt ti vi, chuẩn bị
đứng dậy, nói: “Em đi ngủ đây”.
Không để Tạ Nam kịp đứng thẳng dậy, Vu Mục Thành đã
kéo cô vào lòng, nói: “Không cho em đi, anh còn chưa chăm sóc em cẩn thận mà”.
Nói rồi, anh hôn cô đến nghẹt thở, cô ra sức thở gấp,
cầu cứu: “Đừng, em đi lấy cháo cho anh được chưa? Đừng mà”.
“Muộn rồi em yêu”, anh cười toe toét: “Giờ cái anh
muốn ăn không phải là cháo”.
Thời gian ngủ của hai người không giống nhau, ban đầu
điều đó khiến Vu Mục Thành cảm thấyền. Anh quen ngủ muộn, mỗi ngày chỉ ngủ
khoảng hơn bảy tiếng nhưng vẫn đảm bảo tinh thần thoải mái khi làm việc. Nếu
buổi tối về sớm, thường thì anh sẽ chạy bộ xung quanh hồ một vòng, sau đó về
nhà ăn gì đó, rồi lên xử lý đống tài liệu giấy tờ, đến mười một rưỡi mới bắt
đầu lên giường.
Nhưng Tạ Nam thì cứ mười giờ là đã đi nghỉ rồi, dù sấm
có đánh bên tai cô cũng mặc kệ, ngay cả khi cố gắng đợi anh, cô cũng co ro trên
ghế ngủ thiếp đi mất. Tạ Nam thường bị anh đánh thức khi đang ngủ ngon lành mỗi
lúc anh không chịu nổi, tuy không đến nỗi tức giận nhưng sau khi tỉnh dậy, cô
lại rất khó để đi vào giấc ngủ và ngày hôm sau tinh thần không được sảng khoái
lắm. Sau này, Vu Mục Thành cũng tìm ra biện pháp mà anh cho là dễ chịu hơn với
cả hai.
Đêm đầu tiên Tạ Nam ngủ một