
toàn không để ý đến cặp mắt ngạc nhiên của
Đường Lăng Lâm.
Mấy lần anh tìm tới trường cũ, nhưng chỉ dám đi đi lại
lại nơi con phố nhộn nhịp ngoài cổng trường mà thôi. Anh tự nhủ với lòng mình
rằng, nỗi đau dai dẳng không bằng một nhát dao chém, cứ nhẫn tâm một lần không
gặp lạinữa, đối với cô ấy chắctốt hơn.
Anh không tắt máy, cũng chẳng để chế độ rung, chiếc
điện thoại cứ réo lên inh ỏi bên tai. Lúc đầu cô còn gọi liên tiếp, rồi đột
nhiên ngắt quãng, có khi điện thoại của anh bỗng vang lên lúc nửa đêm. Anh biết
rõ, Tạ Nam rất dễ xúc động, cô không phải là người con gái mạnh mẽ. Anh có thể
hình dung được nỗi hoảng loạn kinh hoàng của cô, tưởng tượng ra cả những giọt
nước mắt lăn dài trên má, mất ngủ và đau khổ giày vò cô. Mà tất cả đều là do
anh, anh không thể đến bên an ủi, chỉ có thể đứng một bên nhìn cô tự đấu tranh
vượt qua.
Cuối cùng, Tạ Nam không còn gọi cho anh nữa.
Trong lòng trống rỗng, anh gọi điện, hẹn gặp Cao Như
Băng, người bạn thân của cô, một lúc sau, Cao Như Băng đến với vẻ mặt lãnh đạm.
“Nam Nam ổn chứ?” Im lặng hồi lâu, anh mới hỏi.
Cao Như Băng trả lời gọn lỏn: “Cũng may, cô ấy vẫn
sống”.
“Nhờ em, chuyển cái này cho cô ấy.”
Cao Như Băng mở ra không khách khí: “Em phải xem
trước, rồi mới quyết định có nên đưa hay không”. Lật giở các giấy tờ vay tiền
và hợp đồng mua nhà giờ đã đổi tênthành một mình Tạ Nam, cô bỗng sầm nét mặt,
ngẩng đầu nhìn anh phẫn nộ. Đột nhiên, cô vứt chồ giấy tờ về phía anh, nói:
“Hạng Tân Dương, anh muốn hại chết Tạ Nam à, anh đưa cho cô ấy một căn nhà mới
trả tiền chưa hết một năm, còn gần mười lăm năm trả nợ, một sinh viên năm thứ
tư thì biết trả kiểu gì?”.
“Tài khoản tiết kiệm trả nợ ở chồ anh, anh sẽ trả tiền
vào tài khoản hằng tháng, không cần cô ấy trả.”
Cao Như Băng cắn răng nhìn anh, nói: “Xin anh đừng có
suy nghĩ đơn giản như vậy, có được không? Anh sắp có vợ rồi, anh nghĩ xem Nam
Nam có chấp nhận lấy nhà của một người đàn ông có vợ không? Đường Lăng Lâm sẽ
thế nào nếu anh giúp một người con gái khác trả tiền nhà?”.
Nói đến Đường Lăng Lâm, cả hai đều sững lại.
“Căn nhà này được mua bằng tiền của anh, nó là thứ duy
nhất anh có thể cho Tạ Nam. Năm sau cô ấy tốt nghiệp rồi, dù sao cũng phải có
chốn lui về ở đất này. Nhà có lẽ sẽ được giao trong thời gian gần nhất, anh đã
làm xong thủ tục, khế ước, thuế và đưa cho bên dự án. Em đưa cái này cho cô ấy,
rồi khuyên cô ấy đi lấy nhà, anh sẽ nghĩ cách sớm trả nốt số tiền nợ còn lại
luôn một lần, không để ai làm tổn thương cô ấy đâu.”
Cao Như Băng bất đắc dĩ nhận lấy: “Em đưa cho, nếu cô
ấy không cần, em cũng không biết làm thế nào khác”.
Cuối cùng, Hạng Tân Dương cũng giữ lại chút riêng tư
cho mình, không thể nói ra, căn phòng này được quyết định mua khi tình cảm của
hai người đang lúc sâu đậm nhất, là nhân chứng cho một giai đoạn tình yêu ngọt
ngào giữa họ, dù kết quả có ra sao. Nếu như bắt buộc phải bỏ lại cô, thì việc
cô có thể ở trong căn phòng anh mua cũng là một chút an ủi với anh.
Khi Đường Lăng Lâm tìm anh, nói về căn phòng, anh đột
nhiên giận dữ, lạnh lùng nói: “Chuyện này em không cần quan tâm, anh nghĩ anh
có quyền quyết định tài sản trước hôn nhân của mình”.
Thấy anh tỏ ra bất cần, Đường Lăng Lâm cố nhiên không
để ý, nói: “Anh yên tâm, em không nhỏ mọn thế, bọn anh cùng đứng tên mua nhà là
chuyện xảy ra khi hai người còn bên nhau, quả thực không liên quan tới em”. Cô
cười như không có chuyện gì, rồi lấy chiếc thẻ ra, đặt trước mặt anh, “Trong
thẻ có hơn ba mươi vạn, anh đi đưa cho cô ấy, trả hết phần tiền nhà còn lại, dư
bao nhiêu để cho cô ấy. Một sinh viên gia cảnh bình thường, không thích hợp
mang gánh nặng như vậy. Sau này, em hy vọng cô ấy là một trang giấy đã được lật
qua, chúng ta không bao giờ nhắc tới cô ấy nữa”. Hạng Tân Dương bất giác nhìn
chằm chằm vào người con gái tỏ ra già dặn hơn tuổi đang đứng trước mặt mình,
không phải bởi ba mươi vạn, mà vì cô làm việc quá quyết đoán và lạnh lùng, anh
nói: “Em mang về đi, cô ấy không cần số tiền này đâu”.
“Em không có ý dùng tiền của mình để hạ thấp cô ấy,
nếu không em đã đưa thẻ khi đến tìm cô ấy rồi.”
“Em tìm cô ấy sao?” Hạng Tân Dương kinh ngạc, nhớ tới
việc Tạ Nam đột nhiên không gọi điện cho mình nữa, nói tiếp: “Em đã nói gì với
cô ấy?”.
Đường Lăng Lâm ôn tồn trả lời: “Anh yên tâm, trước
mắt, em không có ý làm khó cô ấy, chỉ khuyên cô ấy nên chấp nhận hiện thực, cô
ấy cũng đã bình tĩnh lại rồi. Theo như em biết, anh vẫn đều đặn gửi tiền vào
tài khoản trả nợ hằng tháng, tiền của anh anh tiêu, em không ngạc nhiên. Nhưng
em nghĩ, chúng ta sắp kết hôn rồi, tiếp tục làm như vậy sẽ không hay cho cả ba
người. Anh cứ trực tiếp đi trả hết số tiền nợ này đi, nếu thấy áy náy về khoản
tiền đó thì sau này có tiền trả lại cho em”.
Hạng Tân Dương chỉ có thể thừa nhận, cô rất có năng
lực trong xử lý công việc nhưng dường như lại thoáng hơn so với anh dự đoán.
Suy nghĩ kỹ trước sau, cuối cùng anh cầm thẻ lên, đi làm thủ tục trả tiền. Thế
nhưng, nhân viênngân hàng báo cho anh, có người mang h