
Tạ Nam thì sao?” Giọng nói không hề
chuyển sắc của Đường Lăng Lâm vọng trong đêm tối.
Trái tim Hạng Tân Dương bồng chốc đập nhanh và mạnh
hơn. Cái tên này được nhắc tới ngay trên giường của họ, liên quan đến chuyện
con cái của họ, nó khiến anh đau đớn không thể chịu đựng thêm: “Đủ rồi, nếu anh
không nhầm thì chúng ta đã thống nhất là không nói tới cô ấy nữa”.
“Bảy năm qua em nói về cô ấy chưa? Em đồng ý không nói
đến vì vế trước của nó, nếu anh có thể kiểm soát được tình cảm của mình, không
nghĩ về cô ta nữa, em tự nhiên sẽ chẳng lắm chuyện làm gì. Nhưng mồi giờ, mỗi
khắc đều ở giữa chúng ta, chúng ta có trốn tránh mãi được không?”
“Chúng ta nhất định phải cãi nhau trong dịp tết nhất
thế này sao?” Hạng Tân Dương cảm thấy vô cùng mệt mỏi và bất lực.
“Bởi vì anh luôn trốn tránh em, cãi nhau với anh chẳng
qua cũng chỉ là cách tìm biện pháp giao tiếp có hiệu quả với anh mà thôi.”
“Điều đó không cần thiết, Lăng Lâm, anh tin làm như vậy em cũng chẳng dễ chịu
gì.”
“Đúng vậy, tận mắt thấy anh phải diễn kịch trước mắt
em, em quả thực thấy rất vô vị. Cũng may, Tạ Nam đã không còn ý tranh chấp,
ngoan ngoãn làm một nhân viên trong công ty lớn, với một mức lương tốt, không
làm gái làng chơi hay bị sa đọa vào các trò giải trí, tiêu khiển, nếu không e
rằng anh còn có ý muốn giết em nữa không chừng.”
Anh cười đau khổ, không muốn tiếp tục nghe những lời
căng thẳng và giận dữ của cô nữa, nói: “Có lẽ anh nên ra ngoài thì tốt hơn”.
Hạng Tân Dương trở dậy, thay quần áo, sau đó cầm áo
khoác và chìa khóa xe đi thẳng ra ngoài. Anh thuê căn phòng trên tầng hai mươi
sáu của một khách sạn, kéo rèm cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn dòng xe cộ tấp nập qua
lại như mắc cửi dưới chân. Anh biết bản thân mình cứng đầu ương bướng, nhưng từ
khi kết hôn tới giờ anh cũng đã mệt mỏi trong một thời gian quá dài rồi, nếu
không làm theo ý mình một chút, anh sợ mình sẽ phát điên lên mất.
Thực ra, anh không oán trách Đường Lăng Lâm khi cô nói
ra những lời đó, bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ cô trách móc, thù hận hay tỏ ý
không hài lòng hoặc thắc mắcgì với anh, cô cũng chưa hề nhắc tới Tạ Nam, Hạng
Tân Dương biết rằng tâm trạng dễ bị kích động của cô trong thời gian gần đây
chính là kết quả của cả một quá trình mệt mỏi tích tụ lại.
Cứ thế này, Hạng Tân Dương sẽ làm tổn thương cả hai
người và ảnh hưởng tới gia đình mình mất, anh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Anh tắt máy, ngày hôm sau ngoài những lúc đi hồ bơi,
xuống nhà ăn, anh không buồn ra khỏi cửa. Suốt mấy năm nay, anh luôn bắt mình
phải làm việc chăm chỉ, không còn thích thú với các trò tiêu khiển trong những
lúc rảnh rỗi, cũng chẳng đam mê thứ gì đặc biệt, giờ đột nhiên lại nhàn rỗi,
không nghĩ ngợi gì, tất nhiên có chút không thích ứng được.
Năm giờ chiều, Hạng Tân Hải gõ cửa đi vào, nét mặt
đanh lại: “Nếu không phải tới đây gặp khách hàng, nhìn thấy xe chú đậu bên
dưới, chắc tôi phải đi báo cảnh sát mất”.
Hạng Tân Dương hỏi lại: “Em mới ở khách sạn có một
hôm, đâu đến mức ghê gớm
“Ở một ngày có lý do gì mà tắt máy, cậu có biết Đường
Lăng Lâm tìm cậu khắp nơi không? Cô ấy lo tới sắp phát điên lên rồi.” Hạng Tân
Dương không biết nói gì: “Em chỉ muốn yên tĩnh một chút”.
Hạng Tân Hải “hèm” một tiếng rồi nói: “Nhanh chóng trả
phòng về nhà đi”, sau đó gọi điện cho Đường Lăng Lâm.
Hạng Tân Dương vừa làm thủ tục trả phòng, vừa mở điện
thoại, một loạt tin nhắn nhất loạt ào đến. Có những tin nhắn bạn bè làm ăn chúc
mừng năm mới, có cả tin nhắn của Đường Lăng Lâm xin anh trả lời, anh hơi xấu
hổ, tiện tay xóa đi, đột nhiên nhìn thấy tin nhắn của Cao Như Băng, vội vàng mở
ra, tin nhắn rất đơn giản: Nhận được thì liên lạc lại, gấp!
Tim anh bỗng đập thình thịch, chỉ lo Tạ Nam xảy ra
chuyện gì, vội vàng đi ra một góc gọi lại cho Cao Như Băng.
Cao Như Băng giận dữ nói: “Anh làm cái trò gì thế Hạng
Tân Dương, lớn thế rồi còn chơi trò trốn tìm, có biết bà vợ yêu quý của anh gọi
điện đòi Tạ Nam giao nộp anh ra không?”.
Hạng Tân Dương hết sức kinh ngạc, không ngờ Đường Lăng
Lâm lại tìm đến Tạ Nam, cô vốn là người rất lý trí, nhưng nghĩ lại thì gần đây
cô liên tục cáu giận, dường như có gì đó bất thường, anh đành ngượng ngùng nói
câu xinlỗi: “Xin lỗi, Như Băng, Nam Nam... cô ấy không sao chứ?”.
“Hai người nhà anh ăn thịt người ta như thế mà đòi không
sao à, ai đời lại đi bắt nạt người ta khốn khổ như vậy?” Giọng một người đàn
ông đang nói với Cao Như Băng vọng lại qua điện thoại, “Bình tĩnh, có gì từ từ
nói”, một lát sau, ngữ điệu của cô chậm hơn, “Hạng Tân Dương, anh quên lúc đầu
anh nói gì với em rồi sao?”.
Hạng Tân Dương sao có thể quên được chứ.
Bảy năm trước, khi chia tay với Tạ Nam, Hạng Tân Dương
đã không hề để ý đến nước mắt và sự van nài của cô, anh dứt khoát bỏ tay cô ra,
bước thẳng không quay đầu lại.
Mọi người trong nhà bắt đầu rục rịch chuẩn bị cho hôn
lễ, Hạng Tân Dương lại chẳng chút mảy may quan tâm, chốc chốc lại liếc nhìn
điện thoại, song cứ mặc cho cái số quen thuộc kia nhấp nháy từng hồi không dứt
mà không buồn bắt máy. Anh hoàn