
ười có đủ bản lĩnh
để tiếp nhận công việc này, nhưng lúc đó Vu Mục Thành cảm thấy phương pháp xử
lý mà anh ta đưa ra trong khi phỏng vấn không phù hợp với yêu cầu của vị trí
đó, anh vội nói: “Xin chào anh Hạ, trùng hợp quá”.
Hai người không nói gì thêm, mà tập trung nghe Điền Lực
và Amanda miêu tả một cách hoa mỹ về những chuyện vui ở trường họ. Khi kể về
chuyện một anh chàng Mexico đã dùng mọi cách tán tỉnh cô bạn học người Nhật như
thế nào, mọi người đều cười ồ lên. Nhưng chẳng ngờ tiếng cười vừa ngớt, Từ Yến
lại mượn cớ gây khó dễ.
“Tạ Nam, chuyện này cũng giống ngày xưa Hạng Tân Dương
tán cậu nhỉ.” Cô ta chóp chớp mắt vẻ ngây thơ, cười hi hi nói.
Câu nói lập tức khiến cả căn phòng lặng đi, mọi người
ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải tiếp tục thế nào. Cao Như Băng đang định mở
miệng thì Tạ Nam vội giữ lấy tay cô, khóe mép nhếch lên một nụ cười chua xót:
“Cậu thật là nhớ lâu, sau này nếu có viết hồi ký, nhất định tớ sẽ đến nhờ cậu
ghi lại từng chi tiết trong cuộc đời giúp tớ”.
Từ Yến cười kiêu ngạo: “Lễ Tình nhân năm đó, cậu nhận
được cả một cốp xe hoa uất kim hương, những ngườikhông được tặng hoa như bọn tớ
đều có phần ăn theo. Một chuyện lãng mạn như thế, quên làm sao được. Ký ức ảm
đạm của tớ trong những năm tháng đại học đều được tô điểm thêm màu sắc bởi
những việc lãng mạn đó đấy. Xin lỗi, anh Vu, anh không để ý chấp nhặt chứ?”.
Ác ý này còn rõ ràng hơn cả những lần công kích trước,
mọi người đều cảm thấy lo lắng, Hạ Bân càng lo lắng hơn, nhìn chằm chằm vợ
mình, thiếu chút nữa đưa tay ra kéo tay Từ Yến.
Tạ Nam đang định cất lời, Vu Mục Thành bất chợt vòng
tay ôm lấy vai người yêu, quay đầu nhìn cô khẽ cười, sau đó anh quay sang,à
bình tĩnh nói với người bạn xấu tính kia: “Đương nhiên là không để ý rồi. Nếu
Tạ Nam không có ai theo đuổi thì anh mới ngạc nhiên đấy, chẳng lẽ nam sinh
trường đại học của các em lại đều không có mắt như thế sao?”.
Mọi người thở phào cười ồ lên, xem như đã bỏ qua được
chủ đề kia.
Tạ Nam khẽ đưa tay cho anh, mỉm cười đáp lại, nhưng nụ
cười mang chút ngượng ngùng, Vu Mục Thành cười theo, nắm chặt tay cô.
Sau đó, mọi người chuyện trò tự nhiên, không khí lấy
lại vẻ thoải mái ban đầu. Gần đến giờ ăn, họ gọi phục vụđến và mỗi người chọn
một món theo ý mình, không cần phải giống nhau. Tạ Nam gọi một suất cơm trộn,
Vu Mục Thành gọi món cơm lươn.
Cao Như Băng vừa ăn suất cơm thịt bò xốt tiêu, vừa nói
chuyện riêng với Tạ Nam: “Này, lần này may đấy, anh ấy xem ra rất được, vừa
chín chắn lại biết quan tâm, cậu đừng cố chấp nữa nhé”.
Tạ Nam chẳng biết nói sao: “Tớ đâu còn mặt mũi để mà
cố chấp nữa”.
“Cậu nói vậy là cố chấp rồi đấy, hôm nay tớ không chấp
với cậu, ngày mai tới nhà tớ, tớ mời cậu ăn cơm, nhân tiện dạy cho cậu một bài
học.”
“Cậu lại hành Quách Minh à, còn nói ăn kiêng với anh
ấy.” Tạ Nam nhìn đồ ăn của mình rồi liếc nhẹ sang bên Vu Mục thành đang tán gẫu
với Quách Minh.
“Tớ vẫn ăn cùng anh ấy đấy chứ, có điều Quách Minh rất
có phong cách, anh ấy bảo Tết thì khác, hơn nữa, mai anh ấy phải trực rồi,
không có cơ hội mà đỏ mắt đâu. Tớ chuẩn bị lẩu thịt cừu, nếu bạn trai cậu rỗi
thì đến luôn.”
“Mai anh ấy có việc, thôi, để tớ đến một mình.”
Vu Mục Thành ra ngoài nghe điện thoại, nhân tiện thanh
toán đồ ăn luôn. Anh vừa quay đầu về phòng, liềnthấy Hạ Bân đứng trước cửa cỏ
vẻ như cố ý chờ mình, anh ta nói giọng xin lỗi: “Xin lỗi anh, Tổng giám đốc Vu,
vợ tôi nói năng không suy nghĩ lắm, anh đừng để ý nhé”.
Vu Mục Thành mỉm cười: “Tôi không để ý, anh Hạ à,
nhưng bạn gái tôi thì rõ ràng không vui. Mồi người trưởng thành rồi đều phải có
trách nhiệm với từng lời nói của mình, nói thẳng là một việc, nhưng nói với ác
ý lại là việc khác”.
“Cô ấy không có ác ý đâu”, Hạ Bân chỉ còn biết nói
thêm, “Mong anh đừng để bụng”.
Vu Mục Thành gật đầu, rồi hai người cùng vào phòng.
Sau khi ăn xong, mọi người lại rủ nhau đi hát karaoke,
Tạ Nam và Vu Mục Thành vốn không thích nên cáo từ về trước.
Ngồi trên xe, Tạ Nam không nói gì, Vu Mục Thành liếc
mắt nhìn cô, nói: “Không phải em vẫn không vui vì việc ban nãy đấy chứ?”.
“Cũng không đến nỗi thế”, Tạ Nam cười buồn, Từ Yến
không ưa cô cũng chẳng phải là việc mới, cô không để tâm đến điều đó, “Em chỉ
đang nghĩ, có cần phải thẳng thắn với anh tất cả những chuyện cũ không, tránh
cho sau này anh lại bị kinh sợ”. “Tình yêu sinh viên có gì mà đáng kinh sợ, hơn
nữa sau này em sẽ phát hiện ra, một trong những ưu điểm của anh là không dễ gì
kinh sợ đâu.”
Nếu chỉ là một tình yêu sinh viên không để lại hệ lụy
thì thật tốt quá, Tạ Nam đau khổ nghĩ thầm, song muốn thẳng thắn, cô cũng chẳng
biết bắt đầu từ đâu, lẽ nào phải viết hồi ký thực sự, mang hết chuyện cũ ra bày
giữa hai người? Bản thân cô cũng cảm thấy không chấp nhận được suy nghĩ này.
“Có ai thời đại học mà chưa từng yêu, cũng chỉ là
không muốn lỡ mất thời khắc tươi đẹp của tuổi thanh xuân mà thôi.” Vu Mục Thành
nhìn phía trước, giữ vững tay lái, nói tiếp: “Đen một ngày, em cảm thấy vui mồi
khi nghĩ về quá khứ, đề cập tới nó m