Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323060

Bình chọn: 9.00/10/306 lượt.

thì em càng bất an, em sợ tiếp xúc lâu, anh sẽ

phát hiện con người em chẳng có gì hay ho cả, em không biết nấu cơm.”

Vu Mục Thành nhẹ nhàng đưa tay lên môi cô ngăn lại rồi

từ từ hôn lên vai, lên gáy cô, nói: “Em đã cho anh niềm vui lớn nhất, anh nghĩ

niềm vui ấy đủ để anh nhấm nháp trong một thời gian dài. Còn nấu cơm ư, ai mà

để ý?”.

Bữa tối mà Vu Mục Thành chuẩn bị khiến Tạ Nam hết sức

ngạc nhiên.

Mới thoáng nhìn, cơm Tây cơm Tàu lẫn lộn, không nhiều

món, một món tôm luộc, một bát canh hải sản, một đĩa sa lát rau củ, lại thêm

một đĩa cơm rang, chủ yếu là do anh bài trí quá cầu kỳ mà thôi.

Phòng khách chỉ để một chiếc đèn bàn sáng, quầng sáng

ấm áp chiếu ra. Âm nhạc du dương, các bóng đèn của phòng ăn đều bật sáng, giữa

bàn còn có một lọ hoa thủy tinh, cắm đầy hoa bách hợp, đối diện là một bộ đồ ăn

kiểu Tây, hai đầu có giá để nến, một bình rượu vang đỏ đã mở sẵn, hai chiếc

cốc, mồi cốc đã được rót khoảng một phầnba rượu.

Tạ Nam tắm xong đi ra, cô đứng ngây người, chân tay

thừa thãi, thần mặt nghĩ ngợi. So với bữa com thịnh soạn này thì bữa cơm mình

mời anh trước kia thực quá đơn giản và chẳng ra gì.

Vu Mục Thành mang ra một đĩa sườn cừu quay, đặt xuống

bàn, bỏ găng tay ra, sau đó đi đến và ôm lấy Tạ Nam.

“Cảm động đến mức ngây người ra thế sao?”

Tạ Nam cười khổ, nói: “Em có nên thay quần áo không,

tại sao cứ thấy mình không phù hợp”. Cô đang khoác trên mình bộ quần áo ngủ dài

tay in hình những bông hoa nhỏ, tóc cột sau gáy bằng dây chun. Còn Vu Mục Thành

lại mặc chiếc quần âu màu ghi kết hợp với sơ mi trắng, vô cùng chỉnh tề, anh

cười lớn, ôm cô tới bên bàn ăn, kéo ghế để cô ngồi xuống.

“Không cần, anh thích bộ quần áo ngủ này của em.”

Các món ăn ngon hơn cô tưởng tượng, Vu Mục Thành chú ý

đến khẩu vị của người yêu, khi quay sườn cừu anh đã cho một chút ớt vào đó. Tạ

Nam ăn rất vui vẻ, lại uống khá nhiều rượu vang. Ăn xong, mặt cô đỏ bừng lên,

hai mắt mơ màng nằm trên sofa, Vu Mục Thành mang bát đĩadơ vào phòng bếp để hôm

sau người làm công theo giờ tới xử lý, rồi đến ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào

lòng, Tạ Nam uể oải dùng ngón tay vẽ trên mày và mũi anh.

“Cứ ăn thế này, chắc em biến thành ỉn mất.”

“Đe thử xem, xem anh có nuôi được em thành một chú heo

con chính hãng không?”

“Còn lâu em mới bị mắc lừa.” Tạ Nam mỉm cười, “Em

không muốn bị nuôi, nếu không đến lúc được giá thì thê thảm lắm”.

“Em không say chứ?” Vu Mục Thành cười, luồn tay vào

trong áo ngủ của cô, bụng dưới phẳng, eo cũng nhỏ, anh nói: “Yên tâm, so với

tiêu chuẩn của ỉn thì còn xa lắm

“Ai bảo em say, em chỉ uống một chút thôi mà.”

“Thế chúng mình uống tiếp nhé.” Vu Mục Thành nói với

giọng ma mãnh, “Thêm chút rượu Rum nữa nhé”.

Tạ Nam liếc xéo anh, nghi ngờ: “Sao em thấy anh cười

không được tử tế cho lắm”.

Vu Mục Thành vui sướng, khẽ nói vào tai cô: “Nghe nói

rượu Rum có thể tăng cảm hứng trong tình yêu, khiến cho nữ giới từ lạnh như

sương băng biến thành mềm mại như nước”. Giọng anh nhỏ dần, Tạ Nam cắn mạnh vào

vai anh khiến anh đau đớn chau mày nhưng vẫn không thu tay lại, chỉ cắn nhẹ vào

tai cô. Tạ Nam ngừng cắn, cười trốn tránh: “Đừng, đừng, đừng ồn ào nữa, chúng

mình nói chuyện đàng hoàng nhé?”.

Vu Mục Thành khẽ khàng đổi giọng bên tai cô: “Em nói

đi, đảm bảo anh sẽ ngoan ngoãn lắng nghe”.

Cô có thể sờ thấy rõ rệt vết cắn của mình trên vai anh

qua lần áo sơ mi, nói: “Nhưng em quên mất ban nãy đang nói gì rồi”.

“Chúng ta còn thời gian, em cứ từ từ nghĩ đi.”

Thời gian bồng nhiên đầy ắp tính đàn hồi, nó mang theo

cả cái lười biếng của kỳ nghỉ, mồi giây mỗi khắc dường như đang chầm chậm trôi

qua, nhưng vừa chớp mắt, thời gian lại trôi nhanh hơn mức ta tưởng tượng, đêm

đông không còn dài và cô đơn nữa.



Ngày hôm sau, Vu Mục Thành lái xe đưa Tạ Nam đến một

khu suối nước nóng trong tỉnh. Khi anh hỏi ý cô, Tạ Nam dường như chẳng chút

phản kháng, cũng không ngạc nhiên mà nhận lời luôn.

Khu nghỉ mát này mới mở, người tới không nhiều, bên dự

án là người quen cũ của Vu Mục Thành, hai người ở trong một biệt thự nhỏ đã đặt

sẵn. Sau khi ăn trưa, nghỉ ngơi khoảng một tiếng, họ cùng đi ngâm mình trong suối

nước nóng.

Suối nước nóng ở đây được núi bao quanh bốn bề, tuy

đang là tiết trời giữa đông lạnh giá, nhưng chân núi vẫn phủ một màu xanh như

ngọc của cỏ non, cây cối trên núi xanh tốt, không khí trong lành, thoáng chút

mát lạnh, nước suối nóng bừng bừng khiến người ta cảm thấy thoải mái. Cả khu

nghỉ mát rất quy mô, nó được coi là khu tắm suối nước nóng hơn một trăm kiến

trúc khác nhau và rất đa dạng về dịch vụ. Hai người thay đồ bơi, khoác lên mình

chiếc khăn tắm, rồi vào một phòng tắm nước nóng thiết kế theo phong cách Nhật

Bản cách đó không

Nói là tắm suối nước nóng, kỳ thực là trên một hồ nước

khoáng xây lên một mái đình bằng gỗ có hệ thống thông gió, đặt thêm mấy chiếc

xích đu, hơi ấm trong hồ bay lên. Trên đường tới đây, Tạ Nam luôn mồm kêu lạnh,

vừa tới bên hồ, đưa tay xuống thử nước ấm, cô vội rụt tay về, nói: “Nóng thế

này, không nấu chín người ra đấy chứ?”.

“Hồ nà


XtGem Forum catalog