
tiếng gõ cửa
bên ngoài bất chợt vọng vào, cô ngạc nhiên nhỏm dậy, định thần lại. Cánh cửa
vừa hé mở, Vu Mục Thành đã bước vào, ôm chầm lấy cô, nói: “Em thật là cố chấp,
về rồi cũng không chịu lên, phải để anh xuống tóm lấy em, mới...”. Đột nhiên,
Tạ Nam kiễng chân hôn lên môi anh, ngăn không cho anh nói tiếp. Vu Mục Thành
bỗng giật mình bởi cặp môi giá lạnh của cô, anh vừa hôn cô vừa nói: “Em lạnh
lắm à? Tay cóng thế này. Lên nhà anh đi, anh sẽ nấu bữa tối
Tạ Nam gật đầu, không kháng cự như mọi khi, cô lấy túi
của mình đang định ra cửa thì di động rung chuông. Cô vội vàng nghe máy.
“Nam Nam à, tớ gọi cho anh ta nhưng anh ta tắt máy.
Nhắn tin anh ta mới gọi lại, yên tâm, anh ta nói sẽ không để Đường Lăng Lâm làm
phiền cậu nữa.”
“Cảm ơn cậu, Băng Băng.” Cô đang muốn nói thêm, vòng
tay Vu Mục Thành đã ôm cô từ sau lưng, hôn khẽ lên vành tai của cô, cô cố gắng
kìm nén cảm xúc, nói với bạn: “Lát nữa tớ gọi lại cho cậu nhé”.
Cô đẩy anh ra, rồi lặng lẽ đi theo anh. Bên ngoài bóng
đêm đã bao phủ, đang là kỳ nghỉ nên tiểu khu hết sức tĩnh mịch. Hai người ra
khỏi tòa nhà uất Kim Hương, đi về phía tòa nhà Hoa Hải Đường phía sau, nơi Vu
Mục Thành ở. Đến tầng bốn, Vu Mục Thành lấy khóa mở cửa, rồi quay lại khoác vai
Tạ Nam đi vào, nhanh chóng đóng cửa đồng thời nồng nàn hôn lên môi cô. Túi xách
và khăn trên tay Tạ Nam bất giác rơi cả xuống, không kháng cự nổi sự mạnh mẽ
của anh, cô lùi lại một bước, lưng chạm vào cánh cửa. Anh cũng lui lại theo cô,
ham muốn rừng rực dâng lên cùng hơi thở của cô, cô khẽ mở miệng trong vô thức
đón nhận sự tấn công của anh, chỉ thấy người lâng lâng men say, ý thức trở nên
mơ hồ. Thấy Vu Mục Thành cởi áo khoác của mình, cô ngoan ngoãn giơ tay ra, để
mặc chiếc áo rơi xuống đất, rồi lại ôm lấy anh, cứ để cho nụ hôn ấy trượt xuống
ngực mình. Cô nhẹ nhàng thở ra, đầu dựa vào cửa, nhưng ngay lập tức thấy hoảng
hốt, dường như hiểu được mình đang làm gì. Song, không để cô kịp co người lại,
Vu Mục Thành lại hôn lên môi cô, chậm hơn, ngọt ngào hơn truyền sự ham muốn
sang cô, cướp đi chút ý thức cuối cùng của cô.
Vu Mục Thành ôm lấy cô, đưa cô vào phòng ngủ, để cô
nằm trên giường, hai người lại tiếp tục quyện lấy nhau. Đôi môi nóng bỏng của
anh lướt trên da cô, tay mơn chớn cơ thể cô. Anh khẽ cắn vào làn da mịn màng ấy
khiến cô không kìm được những tiếng kêu, anh mang sự thỏa mãn, cô lại thấy nỗi
đau nhẹ nhàng. Tạ Nam nhắm chặt mắt lại, cắn răng bấu chặt tay lên cơ thịt rắn
chắc trên lưng anh.
Anh để ý tới sự căng thẳng có chút cứng lại của cơ thể
cô, cố gắng dùng nụ hôn nồng ấm của mình an ủi, để cô thả lỏng người đồng thời
cũng ra sức khống chế bản thânmình. Cuối cùng, anh mồi lúc một nhanh, càng ngày
càng mãnh liệt, để tiếng rên như khóc của cô bật ra.
Vẻ yên tĩnh của căn phòng đã trở lại, anh vuốt ve tấm
lưng nhẵn mịn của cô, cô co người cuộn trong lòng anh, gối đầu lên cánh tay
anh, không cử động. Vu Mục Thành khẽ thầm thì bên tai cô: “Anh làm em đau phải
không?”.
Tạ Nam không phản ứng gì, cô không quen bàn luận với
người khác về chuyện này. Đau ư, có thể có một chút. Đây không phải là lần đầu
tiên của cô, nhưng cách lần cuối cùng đã bảy năm đằng đẵng rồi. Cô đã không
thích ứng được với sự nhiệt tình như vậy, nhưng cô phải thừa nhận, Vu Mục Thành
là người đàn ông quan tâm và có kinh nghiệm, hoàn toàn biết làm cho cơ thể đang
hồi hộp cứng lại của cô tan chảy để hòa vào với những cảm xúc của anh.
Điều quan trọng hơn, trong sự nhiệt tình ấy, cô đã
hoàn toàn quên đi sự khó chịu và xấu hổ với cuộc điện thoại ban nãy, nó như một
nỗi trầm cảm từ cơn ác mộng luôn đeo bám cô suốt bao lâu nay.
Bàn tay to lớn của anh lần theo lưng cô đi xuống, dừng
ở eo cô. Chiếc eo thon nhỏ, da mỏng mềm mại, anh nhẹ nhàng xoa xoa, khiến cô
khẽ rùng mình bỏ tay anh ra, anh lại ôm cô chặt hơn một chút. “Không phải giả
vờ ngủ đấy chứ?” Vu Mục Thành khẽ hỏi cô, giọng ẩn chứa nụ cười trêu chọc.
Tạ Nam giấu mặt vào ngực anh, buồn bã nói: “Ai giả vờ,
em đã nói đến mười giờ mới ngủ, mấy giờ rồi?”.
“Anh không biết, cũng chẳng buồn để ý đến nó.”
Tạ Nam quay người nằm xoay lưng lại với anh, đột nhiên
cô giật mình, lúc này mới phát hiện cửa sổ chỉ kéo hờ một lóp màn lưới chống
côn trùng mà chưa kéo rèm cửa, cô có thể thấy rõ mặt trăng treo lơ lửng trên
đỉnh lầu, đang len lỏi hắt ánh sáng lạnh lẽo vào phòng, liền hoảng hốt: “Trời
ạ, anh... anh không kéo rèm cửa”. Cô sợ tới mức lại bắt đầu nói lắp.
Vu Mục Thành chợt cảm thấy buồn cười, khoảng cách giữa
các tòa nhà nơi đây tương đối xa, hơn nữa cửa sổ đã đóng, trong phòng lại không
bật đèn, cách hẳn một tấm cửa lưới, bên đối diện dù có thiết bị hồng ngoại cũng
không thể nhìn trộm được ánh xuân trong phòng họ. Có điều thấy bộ dạng sợ hãi
của Tạ Nam, anh ra kéo rèm cẩn thận rồi mới quay về giường, ôm chặt lấy cô. Căn
phòng tối om, Tạ Nam định thần lại, nằm ngoan ngoãn trong lòng anh.
“Có đói không, anh chuẩn bị bữa tối.”
“Anh biết nấu cơm à?”
“Anh đã nói rồi, tiếp xúc lâu em sẽ thấy anh có nhiều
ưu điểm đấy.”
“Thế