
lần trước gặp ở sân bay, anh ấy đưa danh thiếpcho
tớ. Nam Nam, đừng làm việc ngốc nghếch nhé, cần số điện thoại của anh ta làm
gì?”
Tạ Nam cười khổ: “Tớ có điên mới liên lạc với anh ta,
trốn tránh mà còn lằng nhằng bao nhiêu việc đây. Giúp tớ gọi điện nhé, Băng
Băng, Đường Lăng Lâm vừa gọi cho tớ, cô ta đang tìm chồng khắp nơi, còn nói anh
ta không nghe máy, rồi nghi ngờ tớ giấu anh ta”.
Cao Như Băng đột nhiên giận dữ: “Người đàn bà đó điên
à? Chồng mình không giữ nổi thì thôi, lại nghĩ ra việc gọi điện cho cậu, cậu và
Hạng Tân Dương đã kết thúc bao nhiêu năm rồi”.
“Thôi mà Băng Băng, đang Tết, tớ không muốn rắc rối.
Phiền cậu gọi cho Hạng Tân Dương, bảo anh ta gặp Đường Lăng Lâm, đừng để người
ta kiếm chuyện với tớ, càng đừng tới làm phiền tớ nữa. Xin lỗi nhé, tớ lại làm
phiền cậu, quả thật tớ không có số cũng chẳng muốn liên lạc với anh ta nữa.”
“ừ, để tớ gọi, cậu đừng tức giận, không đáng
Tạ Nam bỏ điện thoại xuống, ngồi ngây ra, không ngờ
một màn kịch vô vị như vậy lại liên quan đến mình, chuyện Đường Lăng Lâm tới
tìm cô bảy năm trước giờ vẫn còn nguyên trong ký ức. Tạ Nam tuyệt vọng, nằm bất
động trên chiếc giường trong ký túc, Cao Như Băng đi đi lại lại lo lắng không
thôi, nói: “Cậu định thành tiên à, Nam Nam? Mấy ngày liền không ăn gì, cũng
chẳng đi học, cứ thế này, không bị cảnh cáo vì bỏ học nhiều thì cũng chết bởi
đói mất”.
“Băng Băng, cậu đi học đi, tớ muốn nằm một chút.”
“Cậu đã nằm mấy ngày rồi, không sợ thối thịt à?” Cao
Như Băng tiện miệng nói, rồi thấy hối hận ngay sau đó, “Hay là để tớ tìm Hạng
Tân Dương, vừa nãy anh ấy gọi điện cho tớ hỏi thăm tình hình của cậu? Tên vô
lại này...”.
“Anh ấy gọi điện thoại à? Nói gì đấy?” Tạ Nam rối rít
gặng hỏi.
“Anh ấy dặn tớ chăm sóc cậu cho tốt, giọng nói có vẻ
buồn bã, nghe rất thương tâm.”
Tạ Nam không nói gì nữa.
“Cậu sao vậy? Hôm kia tớ gặp anh ấy, anh ấy cứ như
người mất hồn đi đi lại lại bên ngoài trường. Nhìn bộ dạng cậu bây giờ cũng chả
có gì tốt hơn. Cãi nhau tức nhau thì phải làm hòa chứ. Nếu hiểu lầm điều gì thì
gặp nhau là xong, đâu phải trẻ con, đâu cần như thế?”
Đôi mắt Tạ Nam vẫn chăm chăm nhìn lên tấm màn, một lúc
sau mới nói: “Anh ấy nói, anh ấy phải lấy ngườikhác”.
Cao Như Băng không dám tin vào tai mình nữa. Cô đưa
tay sờ trán Tạ Nam, thấy mát lạnh: “Kỳ nghỉ Quốc khánh các cậu vẫn như đôi chim
cu dính lấy nhau cơ mà, anh ấy còn lái xe đưa cậu về, cậu nói anh ấy rất họp
với bố cậu. Mới có nửa tháng thôi chứ mấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
“Tớ không biết, Băng Băng. Anh ấy đột nhiên nói với
tớ, phải chia tay, anh ấy phải lấy Đường Lăng Lâm, nếu không nhà anh ấy sẽ bị
phá sản, anh trai anh ấy có thể phải ngồi tù.”
Mắt Cao Như Băng như lồi hẳn ra, không kìm được cơn
bực tức: “Đó là cái lý do thối tha của anh ta thôi, phim dài tập Đài Loan cũng
không có kiểu ấy. Bây giờ là thời đại nào rồi, còn cần anh ta hy sinh để cứu
gia đình? Chẳng qua anh ta thấy cậu thật thà nên cho cậu leo cây thôi, để tớ
tìm anh ta hỏi rõ ngọn ngành”.
“Đừng hỏi nữa, Băng Băng, tớ xin cậu đấy. Anh ấy không
thay đổi đâu, anh ấy bỏ tớ đi rồi, từ hôm đó tới giờ cũng không nghe điện thoại
của tớ.” Tạ Nam úp mặt vào tay, n mắt lã chã rơi, “Tớ nghĩ, nhà anh ấy quả thực
đang gặp khó khăn”.
“Dù có khó khăn thì cũng không thể lấy tình yêu banăm
của các cậu làm vật hy sinh được.” Cao Như Băng định quay người thì Tạ Nam bất
chợt kéo tay bạn lại, những ngón tay thấm đầy nước mắt. Ngước nhìn Như Băng
bằng đôi mắt đẫm lệ, Tạ Nam cầu xin bạn.
“Cậu xem, tớ đã không gọi điện cho anh ấy nữa rồi, cậu
đừng tìm anh ấy, tớ không muốn làm khó cho anh ấy, thôi cứ kệ đi, tớ không sao,
nằm vài ngày là ổn thôi.”
Cao Như Băng không biết phải làm thế nào nên đành đồng
ý, chỉ dặn dò Tạ Nam đừng suy nghĩ lung tung rồi vội vàng lên lớp.
Tạ Nam nằm trên giường, đầu trống rỗng, đây là sự đả
kích lớn và đau đớn nhất trong cuộc đời hai mươi mốt tuổi của cô. Những chuyện
không vui trước đó cũng chỉ dừng lại ở mấy điểm số không như ý hay đôi lúc bị
mẹ trách mắng mà thôi.
Cô không thể tưởng tượng rằng, người con trai đã từng
ôm cô mà nói những lời ngọt ngào thề thốt lại có thể lạnh lùng trong chốc lát.
Lý do anh đưa ra từng chữ, từng chữ một như những tiếng sấm nổ bên tai, cô thực
sự nghe không rõ, chỉ ý thức được một điều duy nhất, ấy chính là mình và Hạng
Tân Dương đã thực sự chia tay rồi.
Anh đã rứt tay cô ra khỏi tay áo mình, hoàn toàn không
nhìn cô. Khi cô phẫn nộ bảo anh chết đi, mặt anh tràn đầyđau khổ, nhưng vẫn
không quay lại mà sải bước đi. Tạ Nam không nhớ nổi mình đã về ký túc bằng cách
nào, cũng chẳng biết mọi người hỏi gì mình. Cô chỉ lắc đầu không nói với Cao
Như Băng, không đến nhà ăn, không lên giảng đường, cách một lúc lại cầm chiếc
di động vẫn để bên gối, gọi độc một số, vậy mà anh chỉ bắt máy có một lần, trả
lời với giọng mệt mỏi: “Nam Nam, quên anh đi, em đừng gọi cho anh nữa”. Không
để cô kịp nói gì, anh tắt máy, rồi sau đó không nghe điện thoại của cô nữa.
Sau khi nói ra được điều đó với bạn thân c