
c ấy rồi.
Tạ Nam lái xe về đến nhà, mẹ cô cũng vừa chuẩn bị xong
cơm tất niên. Thấy con gái, bà phàn nàn rằng, congái của chú Tống ở nhà số một
đã lấy chồng rồi:
“Cái con bé Tống Phương mới hai lăm tuổi, chú rể là
giáo viên vật lý trường trung học, rất nho nhã và đứng đắn. Ông Tống thật có
phúc, mấy ngày qua cười nhiều tới nỗi chẳng khép miệng lại được”.
Tạ Nam ngồi nhìn món rau mà không tập trung lắm, cô
đang đợi mẹ chuyển sang vấn đề của mình.
Mẹ cô tất bật mang món thịt viên rán lên, tiếp tục nói
về những vấn đề đạo lý gia đình: “Ôi giời, họ hỏi về con đấy, mẹ chẳng biết trả
lời thế nào”.
Tạ Nam ngẩng đầu nhìn mẹ, khuôn mặt trắng trẻo chưa lộ
tuổi tác vài năm trước của mẹ đã trở nên ưu tư như vậy tự lúc nào, cùng với sự
lo lắng trong lòng, những nếp nhăn càng sâu thêm. Cô thầm thở dài, không nỡ im
lặng nữa mà nói: “Mẹ, đừng lo cho con, con có bạn trai rồi”.
Tiếng tắt bếp gas đánh “tách” một cái, bà quay đầu
nhìn chằm chằm con gái tỏ ý nghi ngờ chẳng biết mình có nghe nhầm hay không,
rồi vội vàng gọi vọng ra phía phòng khách: “Ông ơi, ông đến đây một chút”.
Phòng bếp rất nhỏ, ba người quây quần trong đó có vẻ
hơi chật. Khuôn mặt hân hoan đầy hy vọng của bố mẹ khiến Tạ Nam vã mồ hôi, cô
không ngờ rằng trong mắt bố mẹ, mình lại đang rơi vào tình thế khó khăn nhường
ấy. Mẹ vui mừng báo tin cho bố, sau đó hỏi tỉ mỉ chi tiết, Tạ Nam đành dùng
phương pháp ứng phó như với Cao Như Băng, cho bà xem danh thiếp của Vu Mục
Thành.
Mẹ cô cầm danh thiếp lên xem, thấy chức danh tổng giám
đốc thì có chút do dự, nói: “Không phải người có tiền chứ, hay là chọn người
bình thường nhưng sống được với nhau lâu dài còn đáng tin hơn”.
Bố cô cũng hưởng ứng: “Đúng, bà nói đúng, môn đăng hộ
đối vẫn hơn”.
Tạ Nam hiểu nỗi lo của bố mẹ, cô chỉ biết bố mẹ Vu Mục
Thành còn đủ cả, anh có một chị gái, anh rể và một đứa cháu trai, nhưng hoàn
toàn không biết gì về hoàn cảnh gia đình anh, những “trao đổi thông tin” của họ
chưa tới mức cụ thể lắm. Cô chỉ biết tùy tiện gật đầu cho xong, đột nhiên nhớ
ra mình vẫn chưa xác định, tốt nhất không nên để bố mẹ quá hy vọng, vội nói:
“Chúng con mới quen nhau, nhưng tình cảm cũng ổn, mẹ đừng lo lắng quá như thế”.
“Được rồi, được rồi, Nam Nam biết tự cân nhắc, à có
thể bớt lo đi rồi, con gái chúng ta sao lại không có ai theo đuổi cơ chứ.”
Tạ Nam lắc tay bố cười lớn, nói giọng trêu đùa: “Đúng
vậy, đúng vậy, bố lúc nào cũng hiểu con nhất”. Không khí gia đình vui vẻ hẳn
lên. Ăn xong bữa tối thịnh soạn, cả nhà lại ngồi xem chương trình chào đón năm
mới. Ai cũng vui vẻ, một tiểu phẩm chẳng ra sao cũng làm bố mẹ cô cười lên
thoải mái. Tạ Nam nghĩ thầm, thôi thì nhờ phúc của anh bạn trai Vu Mục Thành từ
trên trời rơi xuống kia, Tết này xem như mình rất ổn ngay từ đầu.
Tới tầm mười giờ, đồng hồ sinh học bắt đầu khiến Tạ
Nam buồn ngủ. Cô tắm rửa xong quay về phòng của mình và lên giường, điện thoại
di động đổ chuông, là của Vu Mục Thành.
“Không phải em đã lên giường rồi đấy chứ?”
Tạ Nam thành thật: “Vâng, anh đang làm gì?”.
“Anh đưa cháu đi đốt pháo.” Tiếng pháo nổ từ đầu dây
bên kia đoàng đoàng vọng tới, lại có cả tiếng trẻ con líu ríu gọi: “Cậu ơi, lại
đây xem nhanh lên”. Anh cười nói: “Đến rồi đây”, sau đó nói với cô, “Em không
đi Hải Nam với anh thật à?”.
“Đừng có dụ dỗ em, mẹ em không cho đi đâu.”
“Sao mẹ quản em chặt thế?”
“Vâng, lúc nào bà cũng nghĩ em chưa đủ lớn.”
“Mấy ngày tới em định làm gì?”
“Ăn chơi ngủ nghỉ, đi thăm người thân, bạn bè,
gặp gỡ bạn học.”
Trong điện thoại lại vang lên giọng nói trong trẻo:
“Cậu ơi, mau đến đây tháo túi pháo này giúp con”. Vu Mục Thành vẫn trả lời “Cậu
tới đây”, Tạ Nam không nhịn được cười: “Anh đi đi, chú ý an toàn cho cậu bé khi
đốt pháo đấy. Em ngủ đây”.
Vu Mục Thành cũng cười theo: “Có anh rể ở đây mà,
không sao. Em nói như vậy thì Tết của em có vẻ cũng khá phong phú, những lúc
rảnh rồi có nhớ anh không?”.
Thấy Tạ Nam chẳng biết trả lời ra sao, Vu Mục Thành
khẽ cười: “Thôi không làm khó em nữa, em nghỉ sớm đi, nếu ban ngày không có
thời gian để nhớ thì đêm mơ về anh cũng tuyệt lắm. Tạm biệt em”.
Bỏ điện thoại xuống, Tạ Nam hoàn toàn bất lực với sự
khó chịu của mình, cô không thể mở miệng nói câu “nhớ” một cách lưu loát được.
Thực ra, những khi rảnh rỗi, cô luôn nhớ tớiVu Mục
Thành, thời gian và tần suất nhớ anh nhiều đến mức khiến cô cảm thấy có chút
nguy hiểm. Đã lâu lắm rồi cô không biết nũng nịu với một người đàn ông, e rằng
cái bản năng ấy cũng dần tiêu biến đi mất rồi. Tạ Nam bất lực nằm xuống, nhưng
không sao chợp mắt được. Cô cầm di độnglên nhắn tin, chẳng để cho mình có thời
gian do dự, tin nhắn ấy đã được gửi ngay đi: “Em rất nhớ anh, Mục Thành”.
Di động liên tục nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới
của mọi người, cô lần từng tin mở ra trả lời. Sau đó nhận được điện thoại của
Cao Như Băng. Hai người chuyện trò với nhau một lúc, Cao Như Băng dặn dò cô khi
về nhớ mang cho mình ít tinh dầu hạt tiêu, đặc sản quê cô, cả hai đều rất thích
loại gia vị này.
“Năm nay cậu không về nhà à