
h quan bên hồ vừa được trang trí
xong, nói tiếp, “Đến lúc đó chúng mình sẽ nuôi một con chó chăn cừu mua ở biên
giới về, được không? Loại chó này rất thông minh, sau khi huấn luyện sẽ có trí
óc như một đứa trẻ lên năm, có thể trông nhà. Rồi chúng ta cùng nhau đi bộ ven
hồ. Một tay anh nắm tay em, tay kia dắt chó”.
“Hứ, em không cần anh dắt.”
“Anh nhầm rồi, Tạ Nam, đừng giận, anh không dắt chó,
chỉ dắt tay em thôi, đừng ghen tỵ với một chú chó đáng thương như thế chứ.”
Tạ Nam vẫn do dự: “Nhưng mà đắt quá”.
“Công ty nhà anh là bên thi công, được lấy giá nội bộ,
rất phù hợp, mỗi tháng trả tiền theo l của anh thì không thành vấn đề.”
Cô mím môi không nói. Thấy Hạng Tân Dương chuẩn bị
tiếp tục thuyết phục mình, Tạ Nam đột nhiên nói: “Sang năm em tốt nghiệp, nhất
định sẽ tìm một công việc kiếmnhiều tiền, cùng anh trả tiền nhà”.
Hạng Tân Dương ngập tràn niềm vui trong lòng, vươn vai
nhìn ra phía mặt hồ. Hai người quay về phòng bán hàng, cùng ký tên vào họp
đồng. Sau này Hạng Tân Dương thường xuyên qua khu thi công ấy, những lúc rảnh
rỗi anh lại đưa Tạ Nam tới, tình cảm của cô dành cho nơi đây dần dần cũng không
kém gì anh.
Đôi khi, họ vẫn bàn bạc một cách nghiêm túc với nhau.
“Phòng ngủ có thể dán giấy, em thích những bức ảnh
làng quê, vừa ngọt ngào lại mang không khí gia đình.”
“Được, chỉ cần em thích.”
“Nếu có thể, phòng khách đặt một lò sưởi thì tốt quá,
giống như cả gia đình Jason ngồi bên lò sưởi trong bộ phim Growing Pains ấy, ấm
áp làm sao.”
“Nghe nói có một loại lò sưởi bằng điện, thực ra là
máy sưởi, bật công tắc, có tia lửa sáng, chắc cũng tuyệt lắm.”
“Căn phòng có phòng tắm và rèm treo sẽ làm phòng ngủ
chính, căn phòng hướng ra phía Nam làm phòng đọc sách, đàn dương cầm của em thì
để ở đây.”
“Em nghĩ nên trồng một cây mai trong góc vườn kia, còn
ở đây trồng hoa kim ngân, đến mùa hoa kim ngân nở khu vườn nhà mình sẽ sực nức
hương thơm.”
“Đều theo em cả, tốt nhất nên trồng thêm ít hoa hồng,
như thế dịp lễ Tình nhân anh không phải ra ngoài mua nữa, biết đâu còn có thể
bán đi kiếm chút tiền ấy chứ.”
“Anh sẽ chết chìm trong đống tiền mất, Hạng Tân Dương”
“Chết chìm trong đống tiền có gì sung sướng đâu, anh
muốn chìm trong trái tim em, cả đời ở yên trong đó.”
Những hồi ức bất chợt ùa về khiến Tạ Nam cảm thấy đắng
ngắt trong miệng, giống như hồi bé mỗi lần phải uống thuốc, ngậm rất lâu mà
không sao nuốt xuống được. Mặc dù đã thêm đường, lại uống nhiều nước, nhưng vị
đắng rõ rệt vẫn dai dẳng ở đầu lưỡi.
Vu Mục Thành đi xuống lấy cặp tài liệu, anh ngạc nhiên
đến ngồi bên cô, nói: “Sao em vẫn chưa ngủ?”. Nhìn xấp quần áo đã được gấp gọn
gàng một bên, anh cười nói: “Việc này em không cần làm, đi ra ngoài cẩn thận
lạnh đấy”.
Nói thì nói vậy, nhưng thấy cô làm những việc đó, Vu
Mục Thành cảm thấy rất vui. Anh khẽ vòng tay ôm lấy cô, Tạ Nam dựa vào lòng
anh, tâm trạng dần dần ổn định lại, nói nhỏ: “Anh không phải xem tài liệu à?”.
“Bây giờ, anh muốn trốn việc một lúc.”
Cô “ừm” một tiếng, rồi tựa vào lòng anh, thầm nghĩ: Cứ
nghĩ linh tinh về những chuyện đã qua, làm cái việc so sánh không có nghĩa gì,
rồi lại cứng nhắc quá thực sự sẽ không có thuốc chữa đâu. Chi bằng như lúc này,
vùi đầu vào lòng một người đàn ông, cảm nhận cái ấm áp của đêm đông, có gì mà
không tốt chứ?
Vu Mục Thành còn một đống giấy tờ phải xem, nhưng anh
lại muốn tận hưởng cảm giác gần gũi của một cơ thể mềm mại đang cuộn trong lòng
mình như thế. Cho dù cô đã chủ động ôm anh hai lần, nhưng sao anh vẫn cảm thấy
cô luôn khép mình trước anh.
Lúc này, cô hoàn toàn thả lỏng mà nép vào anh, mái tóc
đen lòa xòa vô tình chạm vào cằm anh, mùi hương vương vất khiến anh xao động.
Cảm nhận đầu cô như đang gục sâu hơn vào lòng mình, anh đột nhiên bật cười, thì
ra cô đã ngủ say tự bao giờ.
Anh nhẹ nhàng bế cô vào phòng ngủ. Tạ Nam đột nhiên
choàng tỉnh, mở to mắt, rồi lại rúc đầu vào ngực anh, sát hơn, hai tay ôm lấy
cổ anh, thì thầm: “Không xong rồi, sau này em quen được anh chăm sóc thì làm
thế nào?”.
“Thế thì càng tốt chứ sao?” Anh đặt cô xuống giường,
ngồi bên cạnh và nhìn vào mắt cô, nói: “Tin anh, quen vớianh là những điều em
phải làm đấy”.
Tạ Nam mỉm cười: “Bỏ qua cho người con gái luôn khép
kín như em”.
“Anh có đủ nhẫn nại đợi đến khi em không còn khép kín
với anh.” Giọng anh bình thản, “Nhưng, nếu không sớm nhận ra và quyết định, em
sẽ mất rất nhiều niềm vui trong cuộc sống”.
Tạ Nam nhắm mắt, không nói gì một hồi lâu. Vu Mục
Thành nghĩ cô đã ngủ say, bồng cô mở mắt ra, nghiêm túc nói: “Em sẽ cố”.
Lần đầu tiên nghe thấy một lời hứa không chút yểu điệu
như vậy, Vu Mục Thành khẽ xoa cằm cô, cười nói: “Tin anh, quá trình đó không
khó như em nghĩ đâu”.
Anh cúi đầu, đặt lên môi cô nụ hôn nhẹ, nói
tiếp, “Mỗi lần em nghiêm túc, vẻ mặt của em lại hết sức trẻ con, có biết không?
Anh thích em như thế”.
Tạ Nam nhìn theo dáng điệu vui vẻ bước ra ngoài của Vu
Mục Thành, cô thừa nhận rằng, cảm giác có một vòng tay cho mình dựa vào thật
tuyệt, và có lẽ cô đã bắt đầu thích cái cảm giá