
ang ở đâu. Không biết do thuốc hay bởi nóng quá mà người cô toát
mồ hôi, đầu, áo ngủ, ga giường đều ướt hết. Cô bật đèn ngủ ngồi dậy, với chiếc
đồng hồ đặt bên gối lên xem, mới có ba giờ sáng. Tạ Nam lo lắng ngồi ôm gối,
nhất thời không biết làm gì. Giây lát sau, đèn phòng khách bật sáng, Vu Mục
Thành mặc bộ đồ ngủ màu ghi thẫm bước vào.
Nhẹ nhàng sờ lên trán cô, anh ngạc nhiên nói: “Em tắm
lại một lần nữa đi, lấy quần áo của anh mà thay”. Nói rồi, anh kéo chăn, bế cô
đi thẳng vào phòng tắm không để cô kịp phản ứng.
Tạ Nam cuống lên: “Đe em tự làm, tự làm cũng được”.
Vu Mục Thành cảm thấy buồn cười, đặt cô xuống trên tấm
thảm trước phòng tắm, hồi lâu sau mang tới bộ đồ ngủ kẻ sọc treo lên giá rồi ra
ngoài, đóng cửa lại.
Gội đầu tắm rửa xong, Tạ Nam cảm thấy thoải mái hơn
rất nhiều, không còn cảm giác ong ong trong đầu như lúc ban chiều nữa, mũi cũng
đã hết nghẹt. Cô mặc quần áongủ thùng thình của anh, xắn mấy gấu quần và áo mới
thò được tay chân ra ngoài.
Tạ Nam tìm máy sấy tóc, sấy xong, cô nhìn đống quần áo
vẫn vứt trong giỏ giặt của mình, lắc đầu thầm nghĩ, thôi để mai hẵng hay. Bước
ra khỏi phòng tắm, cô không khỏi kinh ngạc, bộ ga gối màu xanh sẫm lúc trước
giờ đã thay bằng bộ màu trắng sữa, rất gọn gàng.
Vu Mục Thành bưng đến cho cô một cốc nước, nói: “Em
uống chút nước đi, ra nhiều mồ hôi thế cơ mà”. Tóc anh hơi rối, nhưng tinh thần
lại rất tỉnh táo.
Tạ Nam ngoan ngoãn uống hết cốc nước, do dự một lát
rồi nói: “Xin lỗi, đã làm anh thức giấc”.
“Khách sáo thế, em không anh là bạn trai em sao?”, Vu
Mục Thành nhẹ nhàng sờ lên trán cô, nói tiếp: “Có lẽ hết sốt rồi”.
Tạ Nam lấy hết dũng khí, vòng tay ôm lấy anh, giấu mặt
vào ngực anh khẽ nói: “Cảm ơn anh”.
Nhưng không để cho anh kịp phản ứng, cô đã buông tay,
chạy như bay lên giường kéo kín chăn, úp mặt vào gối. Anh vừa kinh ngạc vừa vui
sướng, lại thấy cô ngượng ngùng như vậy, bất giác có chút buồn cười. Vu Mục Thành
cúi xuống đắp chăn cẩn thận cho Tạ Nam, hôn lênvành tai hở ra ngoài đã đỏ lên
tự bao giờ của cô. Đứng bên giường một lúc, anh tắt điện trở ra phòng khách.
Có thể do tác dụng của thuốc, Tạ Nam tỉnh dậy một lúc
nhưng ngủ lại được ngay. Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt nhìn đồng hồ, cô không
khỏi kinh ngạc, hấp tấp đi làm vệ sinh thay quần áo rồi ra khỏi phòng. Vu Mục
Thành đã thay xong quần áo, đang ngồi bên bàn ăn với một bữa sáng đơn giản:
Bánh mỳ gối và cà phê. Thấy cô chạy ra, anh khẽ nói: “Chào em”, rồi quay vào
bếp lấy cho cô một phần cháo sữa yến mạch và hai cái bánh mỳ gối, hỏi: “Có cần
rán trứng không em?”.
Tạ Nam vội vàng nói: “Em phải đi làm, không ăn nữa”.
“Tốt nhất em nên xin nghỉ một ngày ở nhà để nghỉ
ngơi.”
“Không được, sắp Tết rồi, nhiều việc lắm.”
“Thế thì phải ăn sáng, rồi anh đưa em đi, vẫn kịp.”
Tạ Nam đành ngoan ngoãn ngồi ăn sáng, vừa ăn vừa nhìn
đồng hồ. Cô cố gắng ăn hết chồ cháo yến mạch rồi cùng Vu Mục Thành đi xuống,
đột nhiên nhớ ra: “Quần áo em thay hôm qua vẫn chưa lấy”.
“Người làm công theo giờ sẽ giặt, em đừng để ý nữa.”
Nghĩ tới quần áo lót của mình để ở nhà một người
đànông, lại để người làm công theo giờ giặt hộ, Tạ Nam thấy thật xấu hổ, Vu Mục
Thành không để cô kịp đổi ý, anh đưa thẳng cô xuống nhà, ra khỏi cổng và lên
xe. Cô cũng chẳng muốn nghĩ xem người khác nhìn thấy sẽ thế nào, dù gì hôm nào
cô cũng đi sớm về muộn, hàng xóm xung quanh chẳng ai quen biết, chỉ thấy áy náy
và xấu hổ với người làm công theo giờ kia vì để họ giặt quần áo giúp mình.
Vu Mục Thành khởi động xe, tranh thủ thời gian, Tạ Nam
bỏ tấm chắn nắng xuống, nhìn kỹ mình trong gương trang điểm, khuôn mặt của cô
quả thực tái nhợt. Công ty yêu cầu các nhân viên nữ phải trang điểm nhẹ nhàng
khi đi làm. Từ trước tới giờ Tạ Nam vẫn trang điểm nhẹ nhàng nhất có thể để đối
phó với quy định này. Cô lấy hộp trang điểm, cho một ít nước trang điểm lên
mặt, xoa chút phấn nề rồi phủ một lớp phấn mỏng. Khi xe dừng đèn đỏ, cô cẩn
thận tô son môi, ngắm nhìn lại, cũng có chút tinh thần hơn trước. Bất chợt quay
đầu, Tạ Nam phát hiện Vu Mục Thành đang thích thú nhìn mình.
“Anh nhìn gì?”, cô ngại ngùng thu hộp trang điểm lại.
Vu Mục Thành khởi động xe, nói: “Anh thích màu son môi
của em”.
Tạ Nam thấy nụ cười trên môi anh thật đáng ngờ, nhưng
cũng không biết nói gì. Đến trước tòa nhà của công ty, chỉ còn năm phút trước
giờ quẹt thẻ, cô vội vàng tạm biệt anh rồi phóng như bay vào tòa nhà. Mọi người
đứng trước thang máy rất đông, cô nhìn lơ đãng vào các chương trình quảng cáo
trên màn hình treo cạnh đó. Cửa thang máy vừa mở, Tạ Nam nhanh chóng chen vào
trong, nhưng đã chật chỗ. Trước mặt cô là Hạng Tân Dương với áo vest sẫm màu,
tay xách cặp màu đen, rõ ràng anh đã vào thang máy từ dưới hầm đỗ xe.
Thang máy lập tức kín người, ai cũng điều chỉnh lại tư
thế đứng của mình, vừa đối mặt với cửa thang máy vừa giữ khoảng cách họp lý với
người bên cạnh. Trong tình thế này, cô và Hạng Tân Dương rơi vào trạng thái đối
mặt nhau, hơi thở chạm nhau, gần tới mức mơ hồ mà nguy hiểm.
Hạng Tân Dương hết sức