
kênh mà xem mấy tin tức về cổ phiếu đang
phát trên sóng truyền hình. Cô ngả đầu vào thành giường, hơi trầm tư song trong
lòng lại thấy vui vui, dù sao thì rất lâu rồi mới có người để ý đến việc cô
đang ở đâu và làm gì.
Ngày hôm sau, Tạ Nam lái xe đến một thành phố khác làm
sổ sách, ăn cơm trưa xong thì trở về thành phố. Quả nhiên tuyết đã bắt đầu rơi,
bầu trời âm u những đám mây đen, ánh sáng ảm đạm. Trên đường cao tốc đã xuất
hiện biển thông báo yêu cầu lái xe cẩn thận, hầu hết mọi ngườiđều lái xe chậm
lại. Đối với Tạ Nam, một người chưa biết lái xe nhanh bao giờ thì lại càng cẩn
thận hơn, cô khống chế tốc độ xe ở tầm thấp nhất chín mươi mã lực.
Cách thành phố còn khoảng một tiếng đồng hồ lái xe,
phía trước xảy ra một vụ tai nạn giao thông. Ba chiếc xe lao vào đuôi nhau, một
chiếc xe chở hàng do lái nhanh mất lái đã đâm vào dải phân cách, hai chiếc xe
sau không kịp phanh nên lao vào nó, trong đó một chiếc đâm mạnh đến nỗi đánh
văng cả thanh ngang trước xe ra giữa đường, chiếc khác thì văng cả vô lăng vào
phía vạch ngăn cách an toàn bên đường. Từng người lái xe được đưa ra khỏi xe,
có người giúp đưa những người bị thương trong xe ra, có người vội vã gọi điện
cho cảnh sát gọi cứu hộ.
Tạ Nam ở rất gần đó nên vội vàng dừng xe lại, lấy từ
cốp xe ra một chiếc ô rồi cùng những người khác chạy về phía trước giúp những
người bị thương tránh tuyết. Bên cạnh có người gọi điện cho tổng đài giao thông
trực tiếp báo cáo tình hình tai nạn. Người ấy chắc không phải lần đầu tiên gọi
điện kiểu này nên miêu tả tình hình rất chuẩn xác và sinh động qua điện thoại.
Người dẫn chương trình gặp được khán giả thông báo vừa hoàn chỉnh vừa sinh động
như vậy thì rất cảm động, luôn miệng hỏi cụ thể chi tiết tình hình tại hiện
trường, họp tác với người gọi điện khiến tiết mục trở nên rất cuốn hút. Một
người bên cạnh không thể nghe thêm nữa, nói: “Anh trai ơi, người ta bị thương
còn nằm ra đấy, đừng có tô vẽ thêm mắm thêm muối nữa được không?”. Những người
khác cũng lần lượt tỏ ý đồng tình.
Thấy vậy, anh ta ngại ngùng tắt điện thoại, nhưng chưa
muốn dừng lại nên tiếp tục lên xe cầm máy ảnh chụp các xe bị va và người bị
thương. Đèn nháy sáng liên tiếp, Tạ Nam kinh ngạc, cũng không biết nói gì hơn,
chỉ chau mày quay mặt đi chỗ khác. Cũng may, cảnh sát khu vực đường cao tốc tới
khá nhanh, xe cảnh sát, xe dọn chướng ngại vật, xe cấp cứu lần lượt nhấn còi
lao đến, người bị thương nhanh chóng được đưa lên xe, những chiếc xe bị tai nạn
thì được xe xử lý chướng ngại vật đưa đi, cảnh sát điều khiển các xe khác rời
khỏi khu vực tai nạn một cách có trật
Khi Tạ Nam trở về xe thì mặt mũi đã tím tái vì lạnh.
Ban nãy xuống xe vội quá nên cô không kịp khoác chiếc áo lông vũ, lại thêm vai
và lưng bị ướt do ở ngoài tầm che của ô trong lúc cố gắng giúp những người bị
thương.
Cô vội vàng khởi động xe, mở điều hòa, lấy viên kẹo
hoa quả trong hộp cho vào miệng, rồi hắt hơi một tràng dài mãi mới dừng lại
được. Các xe phía trước đã bắt đầu khởi động, Tạ Nam thắt dây an toàn, giữ tốc
độ vừa phải, vềđến thành phố chưa quá ba rưỡi chiều, cô đi thẳng đến công ty
làm việc. Trong phòng để chế độ rất ấm nên cô nhanh chóng thấy tắc mũi và chóng
mặt, cô than thầm và hiểu rằng đây là dấu hiệu sắp bị cảm cúm.
Trong ngăn kéo bàn làm việc có để một số loại thuốc
thường dùng, nhưng nhớ tới việc phải lái xe về, cô lại không dám uống, đành cố
gắng chịu đựng. Tới tầm năm giờ, Vu Mục Thành gọi điện tới hỏi cô đã về thành
phố chưa, Tạ Nam mới nhớ ra mình chưa báo cáo tình hình cho anh và lại tự thấy
xấu hổ, nói: “Em về rồi, đang ở công
ty”.
“Lát nữa ở công ty đợi anh, hôm nay anh không phải làm
thêm, anh sẽ đón em đi ăn cơm, được không?”
“Được”, dù chẳng muốn ăn gì nhưng Tạ Nam vẫn đồng
Vu Mục Thành đưa Tạ Nam đến một nhà hàng chuyên các
món ăn dân dã mới khai trương, anh nói: “Người bên bộ phận Thị trường giới thiệu
đấy, họ nói người ở đây thích khẩu vị này. Em ăn những thức ăn thanh đạm với
anh cũng lâu rồi, chắc chán lắm nhỉ?”.
“Đâu có, đồ ăn thanh đạm cũng có cái hay của nó, ít ra
em không mọc mụn nữa”, Tạ Nam cười nói. Đúng là món ăn ở nhà hàng này rất ngon,
đặc biệt món canh gà theo như giới thiệu, hầm bằng bếp củi, hương vị thơm ngon.
Tạ Nam vừa ngửi đã thấy thèm ăn, cô uống khá nhiều canh, cảm thấy chứng nghẹt
mũi của mình đỡ hơn nhiều, có điều đầu càng lúc càng nặng, có vẻ như sắp không
trụ nổi
Nhận ra sự khác thường của cô, Vu Mục Thành đưa tay sờ
trán cô rồi chau mày: “Hình như em sốt rồi, anh đưa em đến bệnh viện nhé”.
“Không cần đâu, uống thuốc là được rồi, em bị ngấm mưa
nên lạnh ấy mà”, Tạ Nam khoát tay, trước giờ cô vẫn rất ghét đi bệnh viện, và
cũng thấy mình thực sự chưa nghiêm trọng tới mức phải đến bệnh viện.
Vu Mục Thành nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Hứa Mạn.
“ơ, người ta là bác sĩ ngoại khoa mà”, Tạ Nam phản ứng
yếu ớt.
Vu Mục Thành không để ý đến cô, anh miêu tả cho Hứa
Mạn một cách cụ thể và tỉ mỉ tình trạng của Tạ Nam: “Không, không phải anh, là
bạn của anh, sốt nhưng không cao, s