
ột phòng trọ, tình bạn càng thêm thân
thiết.
Qua mấy lần chuyển chỗ ở,
cuối cùng họ mới ưng ý chỗ này. Đây vốn là khu tập thể cũ của một cơ quan ngay
trung tâm thành phố. Căn hộ của họ ở tầng ba gồm hai phòng ngủ và một phòng
khách, không theo một quy chuẩn nào, bếp và nhà vệ sinh đều rất nhỏ, lại tối
tăm. Nhưng được cái nằm ngay trung tâm thành phố nên đi lại thuận tiện, ở dưới
có một khoảng sân tương đối yên tĩnh, lại rất gần chỗ làm của hai người, bà chủ
nhà tính tình thoải mái, hai người ở đây thấm thoắt đã bốn năm rồi.
Tạ Nam lấy chìa khóa mở
cửa, rồi cứ thế vào mà không bật đèn. Vừa vào nhà cô đã bật ngay cái ti vi cổ
lỗ lên, ngồi xếp bằng trên bộ sofa cũ kỹ đã lõm xuống, xem những đoạn clip quảng
cáo đầy màu sắc trên truyền hình. Đấy chính là thói quen chung của hai người,
cứ về nhà là bật ti vi, chẳng biết có xem hay không, chỉ là họ muốn có thêm
tiếng người trong căn nhà thuê này mà thôi.
Bây giờ, Cao Như Băng sắp
kết hôn rồi, Quách Minh là một viên chức nhà nước, lại là người tỉnh này, nên
gia đình anh đã mua nhà và sửa sang ổn thỏa hết cả, chỉ cần cưới xong là ở
luôn. Cô cũng sắp phải chia tay với nơi này rồi.
Trước mắt cô lại hiện ra
căn hộ có mảnh vườn nằm ngay bên sông kia.
Với sự thúc giục của Cao
Như Băng, Tạ Nam đã đến đó vào một ngày cuối tuần nửa tháng trước, đứng trước
cánh cổng có biển đề “Vườn Hoa Tulip”. Cô lấy chiếc thẻ vào cửa để trong túi hồ
sơ giao nhà vẫn cất sâu dưới đáy va li ra quẹt, nhưng lại chẳng mở được cửa.
Nhân viên bảo vệ cầm chiếc thẻ ấy xem xét kỹ rồi cười bảo: “Cô à, thẻ của cô
phải đến gặp ban quản lý để đăng ký lại quyền sở hữu mới sử dụng được, mà cô
còn phải đến để nhận cả mật mã vào đơn nguyên[1'> nữa, vì
mật mã mỗi năm lại thay đổi, nên mật mã trong tay cô không dùng được nữa đâu”.
Sau khi hoàn tất mọi thủ
tục, cô đã bước được vào trong căn hộ tối tăm đầy bụi bặm của mình. Cứ bước một
bước, trên lớp bụi dày lại in rõ một vết giày mới tinh. Không khí ngột ngạt
trong căn phòng nhiều năm không mở cửa khiến cô cảm thấy có chút bức bối. Nhưng
cô cứ lặng lẽ đứng ở đó một lúc lâu, rồi mới băng qua phòng khách đến mở toang
cánh cửa kính thông ra vườn.
Cỏ cây cao gần đến đầu
gối chen nhau trải rộng khắp khu vườn như đang chàoô, trước khi kịp đuổi cảm
giác đau xót đang trào dâng lan tỏa trong lòng, cô bất giác nhắm mắt lại.
Những bụi cỏ dại ấy hoang
vu giống như tâm trạng cô lúc này vậy.
Bảy năm trước, khi đang
là sinh viên năm thứ tư đại học, bên chủ đầu tư giao nhà gửi hồ sơ sở hữu nhà
đến tận trường học cho cô theo đường chuyển phát nhanh, cô ký nhận như một cái
máy, người bạn học Từ Yến của cô đi ngang qua, liếc mắt nhìn rồi dài giọng châm
chọc: “Chưa tốt nghiệp mà cậu đã thuộc vào giai cấp tư sản rồi, chúc mừng cậu
nhé”.
Câu nói này đương nhiên
mang hàm ý chế giễu, nhưng Từ Yến vẫn chưa dừng ở đó, cô ta còn buông ra những
lời lẽ khó nghe hơn. Song cô chẳng buồn bận tâm, coi như gió thoảng bên tai,
chỉ cầm bộ hồ sơ, thất thểu đi về phòng ký túc rồi đổ người xuống chiếc giường
cá nhân của mình.
Cao Như Băng giằng lấy
tập hồ sơ trên tay cô xem xét tỉ mỉ, rồi nhìn gương mặt buồn bã của cô mà thét
lên: “Nam Nam…”.
Tạ Nam khẽ nói, giọng nhỏ
như hơi thở: “Đừng nói gì cả, Băng Băng, cậu đừng nói gì cả”.
Dưới sự thúc giục như lôi
như kéo của Cao Như Băng, nhưng cũng phải đợi đến hạn cuối cùng đi nhận nhà, cô
mới chịu đến đó làm thủ tục.
Khu dân cư trước mắt đã
không còn là công trình xây dựng bừa bộn mà cô đến xem lần đầu, từng tòa nhà
cao tầng với vườn cây mới tinh được quy hoạch ngăn nắp, những công nhân cây
xanh vẫn đang mải miết với công việc làm xanh cảnh quan của mình. Họ bao bọc
những dải ni lon quanh các cây mới trồng, bảo vệ chúng khi trời lạnh, cảnh quan
vừa yên bình vừa ngay ngắn.
Khác hẳn với những chủ sở
hữu đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến đây, hai cô nữ sinh chẳng chút ý
niệm gì với căn hộ mới tinh của mình. Họ máy móc đi theo một nhân viên, nhìn
ngang dọc một vòng căn hộ, Tạ Nam còn phải ký cả mớ giấy tờ đã được bên bán nhà
chuẩn bị sẵn mà cô hầu như chẳng buồn quan tâm đến nội dung. Khi nhân viên nói
rằng mọi khoản tiền trả đã được hoàn tất, duy chỉ còn phải trả trước vào tài
khoản sáu tháng tiền phí dịch vụ quản lý mới được bàn giao chìa khóa, Tạ Nam
mới mở lời. Cô chẳng nhìn ai, chỉ mệt mỏi nói rằng: “Tôi không cần chìa khóa”.
Người nhân viên kia ngạc
nhiên ngơ ngác, Cao Như Băng cuống lên giẫm chân Tạ Nam một cái, rồi kéo cô ra
ngoài, lấy tiền từ ví cô và ví của mình ra kiểm đếm. Gom góp một hồi, cô cũng
gom đủ số tiền dịch vụ đó.">Tạ Nam ngồi im như khúc gỗ trên xe bus trở
về trường, nước mắt tự nhiên lăn dài trên gò má, lã chã tuôn rơi: “Băng Băng,
món nợ lớn như thế, làm sao tớ trả nổi chứ? Cậu bảo tớ phải nói với bố mẹ tớ
như thế nào đây?”.
Cao Như Băng ngập ngừng
trả lời: “Hạng Tân Dương nói là…”.
“Đừng, cậu đừng nhắc đến
anh ta với tớ nữa”, ngừng một lúc, cô nói nhỏ: “Chẳng sao, rồi sẽ qua thôi”.
Bây giờ, đợt ba của dự án
cũng đã bàn giao nhà hoàn tất, khu dâ