
u vàng cam, mái tóc của cô buộc túm đuôi
ngựa, trên khuôn mặt thanh tú ngời lên nụ cười tươi tắn, dáng vẻ thật quyến rũ.
Vu Mục Thành vẫy tay chào
cô, dù cho bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi vẫn dính chặt lấy người, nhưng trong lòng
anh vô cùng phấn khích. Anh nghĩ, có gì đâu, đây chính là niềm vui có được khi
giúp đỡ người khác ấy mà, rồi sau đó lại tự cười mình: Nếu người ta không phải
là một cô gái xinh đẹp đang sống độc thân thì chưa chắc mình đã nhiệt tình giúp
đỡ như vậy. Cô hàng xóm này tuy không phải là bậc quốc sắc thiên hương, nhưng
dáng người thon thả, khuôn mặt thanh tú, lời nói dễ chịu, chỉ nhìn thôi cũng
thấy rất thiện cảm rồi.
Đám cưới của Cao Như Băng
ấn định vào cuối tháng Chín, cũng vừa lúc hết hạn hợp đồng thuê nhà của cô. Bố
mẹ cô từ quê vội vã lên dự đám cưới con gái, mấy hôm nay cô nhường căn phòng
của mình cho bố mẹ mà sang ở trong căn phòng của Tạ Nam.
Ông bà họ Cao vừa mới đến
đã trổ tài bếp núc, bữa ăn rất thịnh soạn và đủ dinh dưỡng, khiến Tạ Nam phấn
khởi luôn mồm cảm ơn cô chú. Ăn xong, hai vị phụ huynh còn tranh cả việc rửa
bát. Tạ Nam rất cảm kích, bởi trừ khi về nhà mỗi kỳ nghỉ, mấy năm nay cô mới
lại được cảm nhận sự chiều chuộng ưu ái như vậy.
“Được rồi, cơm ăn rồi,
canh cũng uống rồi, bây giờ phải đi thực hiện nghĩa vụ cùng tớ chứ nhỉ!”, nghĩa
vụ mà Cao Như Băng nói tới chính là việc đi siêu thị cùng cô ấy.
Tạ Nam kêu khổ rồi vừa
cầm túi vừa xỏ giày, nói: “Sao cậu không gọi anh Quách Minh nhà cậu ấy, cậu chỉ
xót anh ấy mà chẳng thương gì tớ cả”.
“Quách Minh thà đứng đợi
ở dưới nhà hút thuốc chứ không chịu lượn lờ với tớ đâu”, Cao Như Băng lườm cô
một cái: “Mà đây là tớ đang tạo cơ hội cho cậu đấy chứ, đừng cằn nhằn linh tinh
nữa, sắp chuyển mùa rồi, cậu không cần mua quần áo mới à?”.
“Quần áo của tớ vẫn đủ
dùng.”
Lần này, Tạ Nam nói thật,
bởi vì cô làm việc ở Công ty Hoa Trung trực thuộc tổng công ty liên doanh rượu
bia, nơi có yêu cầu rất nghiêm ngặt về trang phục của nhân viên. Từ thứ Hai đến
thứ Năm phải mặc đồng phục, thứ Sáu có thể mặc tự do nhưng vẫn phải là kiểu
công sở. Mùa hè thì thoải mái hơn, không cần mặc đủ bộ, nhưng vẫn phải là quần
áo văn phòng, chứ không được mặc các kiểu quần ngố, quần lửng đến mắt cá, váy
jupe, dép lê, xăng đan hở mũi hay giày thể thao đều bị cấm, cứ cách nửa tháng
bộ phận Nhân sự lại gửi thư điện tử nhắc nhở về trang phục với nhân viên, ai vi
phạm sẽ bị phạt.
Cũng may, nhân viên ở
công ty con không sành điệu, dùng toàn hàng hiệu như công ty mẹ bên Thượng Hải.
Cách ăn mặc nhìn chung là khá giản dị, ngoài một số người gia cảnh khá giả, trẻ
trung, tính tình yểu điệu, những người khác đều như ngầm mặc định lựa chọn các
nhãn hàng giá cả phải chăng.
Tạ Nam vốn lười nhác,
không muốn mất tiền mất sức vì việc này, mỗi khi được dịp khuyến mãi, cô thường
chạy thẳng đến cửa hàng đại diện của nhãn hàng Hồng Kông mua một loạt, giá cả
và kiểu dáng đều vừa phải, có thể chấp nhận được.
Cao Như Băng không để ý
đến lời của Tạ Nam, hai người ra khỏi nhà, bắt xe đến trung tâm thương mại. Cao
Như Băng thử hết bộ này đến bộ khác, còn Tạ Nam phụ trách việc đưa ra ý kiến.
Cao Như Băng lạnh lùng vứt bộ váy màu hồng lên người Tạ Nam, cô né người nhìn
kỹ, đó là chiếc váy lễ hội hai dây hở vai có thêu hoa và viền ngọc trai, dáng
bút chì bó gối.
“Còn ngồi ngẩn ra đấy làm
gì, cậu thử đi.”
“Tớ mua cái này làm gì,
mặc lúc nào được.”
“Úi giời, cậu làm phù dâu
cho tớ cơ mà, đến lúc đó tớ sẽ mặc váy cưới, chẳng lẽ cậu vẫn định mặc bộ váy
công sở màu xám tối tăm kia, đứng cạnh tớ để làm trưởng họ nhà tớ à?”
Tạ Nam đành ngoan ngoãn
cầm bộ váy đi vào phòng thử đồ, khi cô trở ra, Cao Như Băng ngồi trên ghế sofa
huýt sáo tinh nghịch nói: “Cậu soi gương đi, xem gu thẩm mỹ của tớ tinh tế thế
nào”.
Đúng là như vậy, dưới ánh
đèn dịu dàng huyền ảo, trông Tạ Nam trong gương thật là quyến rũ. Dáng người cô
không quá cao, rất thon thả, khi mặc chiếc váy hai dây, phần vai trần lộ ra
thật mảnh mai gợi cảm, thân hình cân đối với ba vòng chuẩn, màu hồng càng tôn
lên làn da mịn màng trắng nõn.
Cao Như Băng chạy lại
nháy mắt: “Thế này mới là phụ nữ chứ, vòng một phải căng tròn như thế”.
“Đừng nói linh tinh”, Tạ
Nam bỗng đỏ bừng mặt, chỉ sợ cô nhân viên bán hàng đâu đó nghe thấy. Cô ngắm
nhìn lại mình trong gương, chần chừ một lát rồi nói: “Ừm, nó có hở hang quá
không nhỉ, là cậu cưới đấy chứ, tớ mặc như thế này liệu có chướng mắt quá
không?”.
“Chỉ làm tôn tớ lên thôi,
không có gì là chướng mắt đâu”, Cao Như Băng cười đắc ý, nói với nhân viên bán
hàng: “Chị lấy giúp thêm một bộ cỡ nh nữa, rồi thanh toán một thể”.
“Hai bộ à?”, Tạ Nam nhìn
lại giá niêm yết: “Nó đắt quá, tớ cắn răng bỏ tiền mua một bộ vì đám cưới của
cậu là được rồi”.
Cao Như Băng lườm cô một
cái: “Có hai phù dâu cơ mà, em họ của Quách Minh đã đến thử bộ này rồi, chỉ chờ
cậu đến thử xem có vừa hay không thôi. Không cần phải cắn răng đâu, hai bộ này
tớ trả tiền”.
“Làm thế sao được, cậu
trúng số độc đắc đấy à, cưới hỏi còn nhiều khoản tốn kém phải ch