
ết kiệm
được tám trăm tệ tiền thuê nhà, còn chưa kể đến phí dịch vụ quản lý căn hộ mà
cậu phải đóng oan uổng gần bảy năm trời. Ngoài việc giao thông không được thuận
tiện lắm, mỗi sáng cậu phải dậy sớm một chút để kịp giờ làm, thì tớ thấy mọi
thứ đều được cả.”
Tạ Nam định nói gì đó,
Cao Như Băng đã trợn mắt chặn lại: “Tớ còn chưa nói hết đâu”.
“Tớ biết cậu muốn nói gì
rồi”, Tạ Nam lí nhí trả lời.">“Bảo cậu đi xem mặt người ta, cậu liền
trưng ra cái bộ mặt gái già mà nhìn tớ. Được thôi, tớ cũng không phải mẹ cậu,
tớ lo lắng làm gì chứ. Bây giờ chỉ cần có một công việc khá một chút thì không
cần kết hôn vẫn có thể sống thoải mái. Nhưng tớ chẳng thấy cậu tìm niềm vui gì
cho mình, vẫn sống tằn tiện như vậy, cũng gần bằng lão hà tiện Grandet (*) rồi
đấy, sống thế có ý nghĩa gì cơ chứ? Người ta có tiết kiệm cũng là vì con cái,
còn cậu, đến cả bạn trai cũng không muốn tìm thì cần gì tính đến chuyện con cái
nữa? Cậu nói xem, bản thân thu nhập cũng chẳng đến nỗi nào, cậu cứ phải tích
góp tằn tiện như vậy vì cái gì?”
“Tớ…”, Tạ Nam chẳng biết
nên trả lời thế nào: “Tiền có thể đem lại cho tớ cảm giác an toàn”.
“Thôi đi, gan của cậu lớn
thật đấy, một mình công tác ngoại tỉnh liên miên, còn cần cái cảm giác an toàn
vớ vẩn ấy làm gì. Nghe tớ đi, lần này đừng có hà khắc với bản thân mình nữa,
cậu mua lấy bộ đồ nội thất tươm tất vào, trang trí sửa sang nhà cửa cho đẹp đẽ,
dù có quyết định sau này sống độc thân đi nữa thì cũng phải sống cho thoải mái
chứ.”
“Tớ nói sẽ sống độc thân
cả đời bao giờ? Dù tớ có muốn thế đi nữa, mẹ tớ cũng chẳng đồng ý đâu.”
“Vậy thì tốt, ngày mai đi
cùng tớ ghi danh vào câu lạc bộ kết bạn trăm năm đi, nhanh nhanh lấy chồng thì
chẳng còn phải lo mua cái gì nữa.”
(*)Grandet
là nhân vật vô cùng keo kiệt trong tiểu thuyết Eugénie Grandet của nhà văn
Honoré de Balzac.
Tạ Nam cho rằng im lặng
là vàng, rất lâu sau cô mới thở dài mà rằng: “Thôi vậy, tớ cứ chi tiền mua bộ
đồ nội thất thì hơn”.
Nhìn thấy thẻ ngân hàng
của mình cứ quẹt hết lần này đến lần khác, Tạ Nam cũng không còn cảm giác tiếc
nuối như lúc đầu nữa. Mắt thẩm mỹ của Cao Như Băng đúng là rất khá, những món
đồ gia dụng vừa tốt vừa trang nhã, cứ tưởng tượng khi chúng được bày trong căn
phòng còn đang trống trải kia, Tạ Nam tự nhiên cảm thấy vui vẻ pha lẫn hài
lòng.
Cô không phải là người
không thích mua sắm tiêu dùng, chỉ vì bị áp lực của việc trả nợ ngay từ khi
chưa đi làm khiến cô không dám nghĩ gì xa xôi. Bây giờ tuy rằng mức thu nhập
tương đối cao, nhưng trong lòng vẫn còn nỗi thấp thỏm. Mà cô cũng phải công
nhận một điều rằng, mỗi lần nhìn thấy số tiền trong tài khoản cứ dần dần phình
to, cô lại thấy một niềm vui âm thầm mà người khác không biết. Ý thức được điều
ấy, cô cũng lo sợ sau này mình trở thành nô lệ của đồng tiền như lão hà tiện
Grandet mất thôi.
Chọn xong đồ nội thất,
chồng sắp cưới Quách Minh của Cao Như Băng cũng đến chờ bên ngoài. Họ cùng lên
xe của Quách Minh, Tạ Nam than rằng: “Quách Minh à, em phải đưa bà xã của anh
đi cả ngày để chọn đồ nội thất, giờ mệt muốn chết. Đáng lẽ công việc này là của
anh đấy, anh phải mời em một bữa ra trò để trả công nhé”.
“Hôm nay anh phải làm
thêm ca, chứ không cũng chẳng dám trốn nhiệm vụ bà xã đại nhân giao cho đâu.
Thế em muốn ăn gì nào, cứ việc gọi thoải mái.”
Tạ Nam và Cao Như Băng
đều thích ăn đồ cay, Quách Minh cũng đã luyện được bản lĩnh phục vụ nhị vị cô
nương này. Ba người cùng đi ăn ở nhà hàng Hồ Nam, vừa ăn vừa nói chuyện về
những món đồ đã mua được. Quách Minh rất thành thục trong vai trò một ông chồng
ngoan ngoãn biết nghe lời, tất cả những thứ Cao Như Băng đã chọn, anh đều nhất
loạt tán thưởng, Tạ Nam có nhếch miệng chế giễu kiểu gì cũng chẳng lung lay
được ý chí của anh. Cao Như Băng lắc đầu cười: “Thế nên dù anh không làm thêm
ca, em vẫn thích đi với Nam Nam, cậu ấy chỉ phải cái quá mẫn cảm với chuyện giá
cả thôi, nhưng còn đưa ra những ý kiến có tính xây dựng hơn anh”.
Quách Minh tán dương
chẳng chút đỏ mặt: “Anh hoàn toàn tin tưởng vào thẩm mỹ của bà xã đại nhân”.
Ăn xong, Quách Minh đưa
Tạ Nam về nhà trước rồi cùng Cao Như Băng đi xem phim.
Tạ Nam xuống xe rồi quay
đầu lại nhìn hai người họ qua cửa kính, nói với giọng khẩn thiết: “Băng Băng,
tớ biết bây giờ người đàn ông này đã độc chiếm toàn bộ thể xác và tâm hồn cậu,
thế nhưng quãng thời gian chúng ta ở bên nhau càng ngày càng ít, cậu phải biết
trân trọng đấy, tối nay về sớm với tớ nhé!”.
Quách Minh gục đầu xuống
vô lăng cười rũ rượi, Cao Như Băng cũng cười, tiện tay cốc vào đầu Tạ Nam:
“Thật hết chịu nổi cậu rồi”.
Tạ Nam cười vui vẻ, một
mình lên lầu.
Cô và Cao Như Băng là bạn
từ thời đại học và cũng ở chung một căn phòng trong ký túc xá. Hai người cùng
học ngành Kế toán. Tốt nghiệp xong, Cao Như Băng thi đỗ vào một ngân hàng
thương nghiệp địa phương, sau đó nhảy việc mấy lần, bây giờ làm kế toán trưởng
cho một doanh nghiệp bia vốn đầu tưước ngoài. Cả hai đều không phải người vùng
này. Sau khi tốt nghiệp, họ thuê chung m